Cái đuôi làm cho mình nổi tiếng khắp huyện nên mình vui lắm, chứ không xấu hổ đâu à. Bố mẹ mình sinh ra thế nào, thì mình vui vẻ chấp nhận như thế ấy”.
Vừa nói dứt lời, anh Chúng vén luôn chiếc ao nâu sồng, vòng tay ra sau lưng, kéo tuột chiếc đuôi dài ngoằng cho chúng tôi xem.
Hóa ra cái đuôi ấy mọc từ thắt lưng anh Chúng, chứ không phải từ phần hông. Cái đuôi dài tới nửa mét, có màu đen nhánh như tóc. Cầm vào đuôi, vuốt nhẹ, thấy rất mượt mà.
Đồng chí cán bộ biên phòng gọi anh hàng xóm tìm mượn giúp chiếc thước dây. Anh đo từ cuống đuôi, thì thấy chiếc đuôi dài đúng nửa mét.
Theo lời kể của anh Chúng, bản Tả Lử Thận tuy cao tận trời, mây vần vũ ngày đêm, nhưng lại chẳng mấy khi trời thả nước xuống, nên rất hiếm nước. Mùa đông, nước càng ít hơn. Chính vì thế, vào mùa đông, đồng bào H’Mông gần như không tắm. Tiết kiệm nước, nên anh Chúng cũng chẳng tắm. Vậy nên, qua mùa đông, cái đuôi ấy chuyển sang màu hung.
Thế nhưng, đến mùa hè, trời hay mưa, nước khe chảy đầy bể, anh thường xuyên tắm thì chiếc đuôi lại chuyển sang màu đen bóng như tóc mun, rất mềm mại.
Theo anh Chúng, anh để ý từ nhiều năm nay, thì thấy mỗi năm đuôi anh lại dài ra thêm khoảng 10cm. Cách đây 4 năm, cái đuôi dài đến nỗi, anh quấn 3 lần vòng bụng mới hết. Khi đó, chiếc đuôi dài phải hơn 3m.