Chúng tôi vạch ống chân nhỏ xíu của người đàn ông kỳ lạ này ra xem. Ai cũng ồ lên kinh ngạc. Cặp chân nhỏ, nhưng vằn lên từng thớ thịt như nhưng sợi dây leo rừng già.
Ngoài khả năng đi rừng khỏe, Vàng Seo Chúng còn nổi tiếng với khả năng chịu lạnh. Mùa đông ở Pà Vầy Sủ thì thực kinh hoàng. Tuyết rơi lả tả, nước trong khe đóng băng. Tiết trời mùa đông lạnh đến nỗi con gà không dám ra khỏi ổ. Ấy thế nhưng, Vàng Seo Chúng chỉ mặc độc một cái áo may ô, hay chiếc áo sơ mi sờn cũ.
Để khẳng định điều hàng xóm kể là đúng, Vàng Seo Chúng dẫn chúng tôi vào trong nhà, chỉ cái buồng nhỏ. Anh đố chúng tôi tìm được chiếc áo rét nào của anh. Giường anh nằm cũng chẳng có chăn bông. Anh bảo, mùa đông lạnh thế nào, anh cũng chỉ cần đốt lửa, rồi cởi trần và lăn kềnh bên bếp lửa ngủ cho ngon.
Nhìn hàng ngàn bắp ngô treo lủng liểng trên mái nhà, quanh bếp ám khói, tôi bảo: “Ngô nhiều thế này, gia đình anh Chúng không lo thiếu ăn nhỉ?”. Anh Chúng cười hiền: “Người H’Mông mình chỉ nghèo, chứ không đến nỗi thiếu cái ăn đâu. Gạo thóc thì ít, nhưng ngô thì nhiều. Ăn hết gạo thì xay ngô ăn mèn mén. Tổ tiên mình vẫn ăn mèn mén từ xưa rồi, không thấy khổ gì đâu”.
Cái đuôi của anh Chúng dài nửa mét Biết chúng tôi vất vả lặn lội từ Hà Nội lên vùng đất tận cùng này là để tìm hiểu về cái đuôi của anh, nhưng còn ngần ngại chưa dám hỏi, nên anh bảo: “Các chú muốn hỏi về cái đuôi của anh chứ gì. Thích thì anh cho xem thôi mà, không có gì ngại đâu.