Ở nhà, tôi là con út nên được mẹ rất chiều, đi đâu cũng cho đi. Tôi vội gọi điện thoại nhờ bạn xin phép nghỉ học. Mẹ nói sẽ đi 2 ngày, tối thứ Hai mới trở về Hà nội. Thôi cũng được, chuyến đi chơi này có thể sẽ làm cho bớt đi nỗi buồn…
*
* *
Trên đường đi, mẹ và các cô còn rẽ vào Chùa Đậu để lễ Phật, nên gần tối xe mới đến bến Đục Chùa Hương. Khi ngồi nghỉ uống nước, người chủ nhà nói:
– Các bác nghỉ luôn ở ngoài này, chứ và bến Yến bây giờ trời tối rồi, trong đó không có dân, buồn lắm.
– Vậy ở đây có khách sạn không cô? – Mẹ tôi hỏi. Mẹ tôi lớn tuổi hơn các cô nên đuợc cử làm trưởng đoàn.
– Ôi dào, khách sạn gì đâu, gọi là nhà trọ thôi. Như nhà em đây, cũng kê ván thành một dãy cho mọi người nằm la liệt nghỉ qua đêm thôi mà. Chúng em chỉ thu ba nghìn đồng một người thôi.
Tôi nhìn vào nhà trong, thấy một dãy ván dài. Như vậy tất cả mọi người đều nhủ chung nhau?
– Không có giường riêng hả cô – Tôi e ngại hỏi. Nhà tôi có phòng riêng, Từ hôm làm tình hụt với Hương, tôi hay có những hành động kỳ quặc vào ban đêm. Mà cả đoàn toàn các cô, mỗi tôi là con trai.
– Ngủ tạm một đêm với mẹ cũng được mà – Mẹ tôi nói.
– Không – Tôi phụng phịu – Con ngủ ngoài xe với chú lái xe.
– Muỗi rừng to như con ruồi, sức cháu không chịu được đâu – Cô chủ nhà nói.