Khoảng 10 giờ đêm hôm ấy, tôi đậu xe cạnh một ao nước to, xung quanh vắng vẻ. Định bụng tắm cho dịu bớt những nổi nhọc nhằn mà tôi phải đương đầu trong những tháng ngày qua. Tôi cởi hết quần áo để lại trong ca bin. Trời tối đen như mực thì ai mà nhìn thấy chứ?- tôi thầm nghĩ như vậy. Đang tăm dưới ao, chợt nhìn trong ca bin có bóng ai đó đang lục đồ. ” cả gia tài tôi trên đó!” tôi nhanh chân leo lên bờ áp sát vào ca bin định bắt cho được tên trộm, nhưng trong lòng cũng hơi sợ, vì sợ chúng có cả đồng bọn. Nhưng không phải tên trộm, mà đó là một cô bé đang rên lên đau đớn. Mình mẩy đầy hững vết roi còn đang rỉ máu.
– Tại sao cô chui vào xe tui?
Con bé giật nảy người, he hé mở mắt nhìn tôi.
– Dạ chú ơi cho con trốn. Con đau lắm.
Con bé rung rung. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn cà na, tôi hình dung con bé độ 14 hay 15 gì đó. Khuôn mặt cũng dễ mến.
– Chú có dầu gió cho con một chút?
Tôi với tay bật công tắt. Khi đèn trong ca bin sáng lên, thì tôi mới nhớ lại mình đang trần truồng. con bé vội quay mặt đi. Tôi mắc cỡ gom vội quần áo ra ngoài mặc vào rồi tìm chai dầu cho con bé. Vừa xoa dầu cho nó, nó vừa kể:
– Con bị dì ghẻ bắt đi bán vé số, nhưng con cũng muốn đi học. Dì đánh con, dì đuổi không cho con về nhà. Chú ơi chú chở con đi đi?
– Thế ba con đâu?
– Dạ ba con đi làm xa lắm. Mà ba cũng không thương con, ba bênh dì