Trong đám bạn nghề nghiệp của tôi có anh bạn người Tàu tên là Jimmy. Anh ta là một tay chuyên chụp hình khỏa thân. Anh ta đi qua lại Trung Quốc như đi chợ vì những cô người mẫu của anh ta đều là những cô gái sống ở Trung Quốc. Cũng từ anh ta mà tôi học được cách chụp hình khỏa thân. Nói đến đây chắc quý vị ngạc nhiên vì hình khỏa thân có gì đâu mà học, nhất là một thợ chụp hình như tôi. Nhưng thật không đơn giản như quý vị nghĩ. Những loại hình mà quý vị nhìn thấy trên internet là những loại hình để gây hứng sinh lý, không có chút gì gọi là nghệ thuật cả. Còn hình khỏa thân trong các cuốn báo playboy là những hình nghệ thuật, cho nên nó đòi hỏi kinh nghiệm, đầu óc sáng tạo và cặp mắt nghệ thuật của người cầm máy.
Một hôm Jimmy gọi tôi và nói là anh ta đang cần một số hình của các cô gái Việt Nam, thế là tôi nhận lời ngay. Sau khi nói chuyện với Jimmy xong thì tôi bắt đầu lo vì lúc đó cao hứng nên nhận lời còn bây giờ thì đi đâu mà tìm người? Tôi nghĩ đến tất cả những người tôi quen biết để coi thử ai có thể giúp tôi được về việc này và rồi tôi nghĩ đến Ngọc Anh. Cô ta là người bạn, người trợ tá mà tôi tin cẩn và thân nhất. Mổi khi tôi chụp hình, Ngọc Anh là người lo về trang điểm, làm tóc cũng như quần áo. Tôi hẹn Ngọc Anh đi uống càfê rồi trình bày câu chuyện với cô ta. Lúc đầu tôi cũng hơi lo là Ngọc Anh có chịu giúp tôi không nhưng khi nghe xong câu chuyện thì Ngọc Anh hứa giúp liền. Thật sự tính của Ngọc Anh rất lãng mạn, cô ta vẫn thường bàn đến những loại hình nghệ thuật lả lướt nhưng tôi đâu có nghĩ gì xâu xa hơn. Nói chung tính tình cô ta rất cởi mở và phóng khoáng. Không hiểu sao tuy chúng tôi thân nhau nhưng giữa chúng tôi có một khoảng cách, chưa bao giờ làm gì quá mức tình bạn. Đây là lần đầu tiên tôi bàn với Ngọc Anh về chụp loại hình này. Ngọc Anh cũng làm cho tôi ngạc nhiên là chấp nhận ngay không do dự. Tôi cũng không muốn hỏi thêm tới mà bàn làm sao chọn người mẫu. Thật ra loại người mẫu này cũng giống như người mẫu mặc đồ tắm, phải có thân hình đẹp, cái gì ra cái đó. Mông ra mông, ngực ra ngực.