Anh khá bất ngờ trước đề nghị của bà Lan. Anh biết không có việc gì mà bà làm không được, từ cái việc biến anh từ một tên thầy giáo nghèo xơ, đến một ông chủ nhỏ, làm chủ cả một gia tài kết xù, làm chủ cả hai thân thể tuyệt vời. Bà Lan cưng chiều anh hơn cả con ruột. Trong công ty, bất kể lúc nà mà anh hứng lên, bà cũng đóng cửa để cho anh chơi. Anh chơi bà bất kể lúc nào mà không có người ngoài, chính vì vậy mà bà rất quý mến anh.
Không biết làm cách nào mà bà đã thuết phục được Vy đi khám phụ khoa. Kết quả là Vy đã bị hẹp tử cung nên không thể thụ thai được. Anh không biết có nên buồn hay vui, vì với anh bây giờ cũng không có ý nghĩa gì cả. Trong bữa cơm chiều, bà đã thẳng thừng đề nghị với vợ chồng anh:
– Nếu con không thể có con, thì mẹ đây sẽ có thế cho?
– Nghĩa là sao, con không hiểu?
Anh hơi ngờ ngợ trước lời giải thích của bà mẹ vợ. Bà cho rằng sẽ lấy trứng đã thụ thai của con gái rồi đặt vào trong cơ thể bà. Nhưng anh biết nó không phải vậy. Tại sao và cần gì phải lấy trứng của vợ anh? Bà có chủ tâm là anh sẽ ân ái với bà cho đến lúc có con, còn cái chuyện lấy trứng để cấy qua chỉ là cái cớ hợp pháp. Bà khoái được ân ái, được thụ thai để được mang nặng đẻ đau.
– Rồi mẹ phải làm sao khi mẹ phải mang bầu?- Vy hỏi mẹ mình như vậy
– Thì mẹ sẽ giao công ty cho anh Duy của con, rồi mẹ sẽ lên Đà Lạt chờ cho qua kỳ sinh nở. Nói chung mẹ có cách mà. Chủ yếu là hai đứa vui là mẹ hạnh phúc lắm
Bà nhấn mạnh hai chữ “anh Duy” làm cho anh xốn xang trong lòng. Thật ra, bà cũng rất muốn gọi anh bằng anh trong những lúc hai người ôm nhau âu yếm, nhưng do bà ngại mất đi những tiếng thơm mà bà ráng giữ trong mười mấy năm qua.