Anh không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy. Suốt buổi học đó, bé Chiêu Anh cứ lầm lì. Nàng đã thắng cuộc thi thố, thắng cả tai tiếng. Không ai cản được mối tình của họ, mà chỉ ái ngại nhìn nàng, vì nàng mới học lớp 10. Nàng biết, nàng ý thức được việc mình làm với chàng. Hơn lúc nào hết, nàng rất quý chàng.
– Chiều nay ba mẹ em ra Hà nội để ngày mai họp, em sợ ở nhà một mình lắm, anh đến nghen?
– Để anh xin phép ba mẹ- thật ra anh không biết phải nói thế nào với mẹ con bà Lan. Vắng anh một ngày, như hai cái miệng hùm bị bỏ đói hàng tháng trời.
– Em sẽ giận nếu anh không đến
– Ừ, thì anh sẽ ráng…
Hôm nay chỉ có Tân ở nhà. Cả nhà cùng bé Ngọc đi về Trà Vinh thăm bên nội của anh chí ít cũng 5-7 bữa. Không có vợ, không có Ngọc, cũng không có bà chị dâu, anh biết mình khó có thể ngủ. Bữa sáng anh đi làm, vừa ra ngỏ thì thấy có một con bé bán vé số chặn anh lại, đó là con bé đi bán hàng ngày quanh khu phố. Nó coi cũng ngộ.
– Ê, vé số !
– Dạ, chú kêu con hả?
– Bán 5 tờ
Anh đưa cho nó 20 ngàn đồng, gấp hai tiền mua vé. Anh phát tay bảo không cần thói lại, nó mừng quá cám ơn anh lia lịa. Anh dặn nó chiều quay lại cho anh dò số.
Anh đang nằm xem TV thì có tiếng gọi cửa. Anh lòm còm bò dậy. Thấy con bé bán vé số, anh cũng chả thèm mặc quần vào mà chỉ vỏn vẹn chiếc quần lót.
– Chú dò số không?
– Ừ, vào đây.
Nó nhìn anh. Anh mở cửa cho nó vào, anh cẩn thận cài khoá bên trong. Anh ngồi ịch xuống ghế salông. Nó đứng cạnh bên anh cầm trong tay một xấp vé số
– Giờ đến tối em bán được bao nhiêu vé
– Dạ, khỏng 20 vé
– Được lời bao nhiêu?
– Dạ, khoảng 5 ngàn đồng
– Lại đây biểu, anh nói này cho nghe
– Gì vậy chú?
Anh kéo nó ngồi xuống chân anh. Nó không dám, chỉ ngồi mé bên ngoài, anh kéo gịt nó vào sát trong đùi. Nó không dám lui ra nữa mà ngồi im thinh thít.
– Bây giờ anh cho em 50 ngàn đồng, em ở đây với anh tới sáng chịu không?
– Con còn đi bán nữa
– Thì sáng đi bán tiếp
– Con còn ăn cơm chiều, con đói lắm
– Thì anh nấu cho ăn, ăn thịt bò đàng hoàng.