Trong cơn mê, Duy thấy mình quay lại trường cũ để đón đứa học trò, nhưng không phải là Ngọc, mà là Vân. cũng giống như Ngọc, Vân và anh đã có những lần trao nhau ánh mắt tình tứ. Sau giờ học, nàng đến nhà anh. Nàng không nói không rằng tiến đến tháo từng hạt nút áo. Nàng há hốc khi thấy dưới rún là cả một vùng lông rậm rạp. Nàng quỳ xuống cởi móc quần và từtừ kéo nó xuống. Khi dương vật anh được giải phòng ra khỏi chiếc quần lót, nó bật lên như có gắn lò xo. Nàng vuốt dọc theo dương vật xuống tận gốc. Rồi nàng cúi đầu xuống liếm vào đầu dương vật, nhỏen miệng cười với anh. Anh định ghì đầu nàng vào để nàng tiếp tục liếm, thì nàng đã buông tay ra, định kéo quần chàng lên. Bất công quá, anh thốt lên:
– Sao em không liếm cu anh đi, anh thuơng em lắm
Giọng nói thều thào của Duy làm cho bà Lan như tỉnh giấc mộng. Thấy anh chớp mắt, bà mừng quá quên cả anh đang trần truồng. Ba đỡ anh :
– Cậu tỉnh rồi hả?
– Ừa, sao Duy lại ở đây?
Anh nhớ lại chuyện ban nảy thì mới hay rằng mình vừa nằm mơ. Anh vội đưa tay xuống thị ngạc nhiên vì anh không mặc quần, và trước mặt mình không phải là Vân mà là bà Lan. Lúc này bà mới nhớ rằng mình đang thay đồ cho Duy, nên chữa thẹn:
– À, tui định thay đồ cho Duy, thôi Duy tự mặc vào đi nhé?
Bà bỏ đi ra ngoài với vẻ mặt ngượng ngùng. Nhưng bà không sao quên được cái dương vật vừa to vừa dài đầy lông ấy. Còn một mình trong phòng, Duy không hiểu tại sao mình lại trong bệnh viện, và không hiểu sao bà Lan lại cởi đồ cho mình? Bà đã làm gì khi mình bất tỉnh chứ? Đã từ lâu, bà Lan thường nhìn anh bằng cặp mắt âu yếm. Trong lời ăn tiếng nói của bà dành cho anh thật ngọt ngào như ngừoi tình vậy. Anh man máng hiểu ra rằng chính bà đã có tình ý với chàng. Cái tuổi hồi xuân khiến cho bà có những hành động như vậy. Tội nghiệp cho bà đã vắng hơi hướm đàn ông đã ngần ấy năm. Anh miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua, mà không hay biết bà Lan đã trở vô đứng sau lưng anh.
– Duy à, cô có chuyện này muốn tâm sự, nếu có điều gì không phải, mong cháu bỏ qua
– Cô nói đi, nếu cô có cần cháu giúp điều gì, cháu sẵn sàng.
– Vậy hen, nghe Duy nói vậy, cô mừng lắm. Duy có người yêu chưa?- bà muốn thăm dò anh.
– Dạ khi còn học DH thì có, nhưng ra trường con chưa có tiền, cổ bỏ rồi. Hiện nay thì không ạ.
– Duy có muốn làm bạn với cô không?
– Nghĩa là sao hở cô?
– Thì là làm bạn với nhau. Cô sẽ lo cho Duy tất cả. Khi nào không thích thì Duy có thể cưới vợ. Cô có đứa con gái xinh lắm nghen, hỏng chừng cô sẽ gả cho Duy thì sao?!
Anh ngẩn người với lời đề nghị hết sức thẳng thắn chân tình của cô Lan. Anh đã hiểu ra tại sao cô đã từng đối xử tốt với mình như vậy. Rồi những ánh mắt tình tứ mà cô đã trao. Anh quơ tay ra sau để nắm lấy hai bàn tay của cô. Cô mừng quá nghẹn ngào :
– Vậy là Duy đồng ý rồi phải hôn. Hứa đi, hứa là Duy không đổi ý nghen?
– Duy hứa đó.
Anh quay lại ngã đầu vào bụng cô. Bà Lan ưỡng bụng về phía trước để đỡ lấy cái đầu của Duy. Cô đỡ cho anh nằm xuống giường để nghỉ ngơi. Nét mặt cô bây giờ hiện rõ bốn chữ thỏa mãn / hạnh phúc.