Con nhỏ thò tay vào trong quá đổi ngạc nhiên, không hiểu tại sao có nước, thế là chấp nhận thua. Bé vui vẻ thua dượng, mà thua dượng chớ có thua ai đâu mà quê? Tôi giữ lời giao kết, cúi xuống hôn con nhỏ. Cũng như thường tình, tôi hôn khắp mặt mũi, nhưng lần này tôi được phép hôn lên đùi, lên mông, lên cả con chim. Tôi đã thắng, tức là tôi đã thêm vào danh mục “chuyện thường tình”. Không biết con bé có cảm giác thế nào, chứ mỗi lần được hôn lên cơ thể nó, tôi rạo rực, cương cứng, nhất là cái chuyện hun hít vẫn diễn ra lén lút, nó càng hấp dẫn gấp bội lần. Hun là hun, nhưng tôi vẫn chưa làm thịt được con nhỏ.
Những lần hun hít xảy ra càng thường hơn. Cứ mỗi lần chuẩn bị đi làm, bao giờ tôi cũng hôn vợ, nhưng những lần sau tôi còn phải hôn cả con bé. Cứ tôi đi làm về mà vợ chưa về thì tôi đều tranh thủ. Con bé thường nhờ tôi chỉ vài câu tiếng anh, vài chiêu vi tính, những lúc đó tôi đòi trả công. Con bé ngồi gọn trong lòng tôi để trả công. Tôi ôm ghì lấy nhỏ, nó khoái nhất là tôi hun cái cổ, để nó nhột, nó rút hẳn vào lòng tôi, cười khằn khặc. Tôi tận dụng những giây phút này để sờ, mò, biến những việc này thành thường tình. Nhưng có một việc tôi làm ngược lại, tức là biến chuyện thường tình thành chuyện bất thường. Hôm ấy vợ tôi chưa kịp về, nó hỏi tôi :
– Út ơi, sao mấy ngày gần đây con bị chảy nước hoài hà
– Chảy ở đâu?
Con bé vén quần lên chỉ xuống dưới giếng, nơi ấy đang ướt nhẹp, loang lỗ ra cả quần. Đây là chuyện thường tình của con người mỗi khi nứng lên, nhưng con bé có biết đó là nứng đâu? Tôi làm ra vẻ quan trọng hù con nhỏ :
– Chết rồi, đâu cho Út coi?