Từ ngày Mộng Lan biết Thông luôn tìm cách gần gũi nàng vì chàng đã yêu nàng. Mộng Lan thấy tim mình đập rộn ràng khi nghĩ đến chàng. Cảm tình của Mộng Lan đối với Thông mỗi ngày mỗi tăng lên. Đến nay nàng luôn nghĩ đến chàng bất cứ lúc nào chỉ có một mình, không có ai bên cạnh, nhất là vào những đêm vắng chồng. Lồn nàng luôn ướt át khi gần chàng. Mộng Lan tự hỏi, tại sao nàng lại có thể quên người chồng thân yêu và muốn đáp ứng những ước mơ không chính đáng của người em họ của chồng. Mặc dầu nàng biết với diện mạo và cách ăn mặc khêu gợi của nàng là một sự khuyến khích Thông vượt qua rào cản của luân thường đạo lý để đến với nàng, nhưng nàng không đủ can đảm ngưng lại. Mộng Lan lấy làm lạ là trong khi nàng vẫn còn kính trọng chồng, yêu gia đình, nhưng nàng không thể quên được Thông và muốn làm tình với chàng.
Với những mâu thuẫn trong tư tưởng làm Mộng Lan khó giải quyết vấn đề một cách ổn thảo đối với chồng và Thông. Nàng không muốn gia đình tan vỡ, cũng như không muốn mất Thông. Cuối cùng sự ham muốn nhục dục thắng lý trí. Thông nhút nhát không dám tỏ tình trước. Mộng Lan không thể chờ đơi được nữa đành phải tìm cách tấn công chàng..
Nhân dịp Tường vắng mặt bốn ngày trong một thương vụ và các con về thăm nội, chiều hôm đó Mộng Lan và Thông đang cùng nhau sửa soạn bữa ăn tối, nàng hỏi chàng: “Chú Thông ! Tôi muốn nói với chú một việc rất quan trọng, chú có muốn nghe không? “
Thông đáp: “ Vâng, xin chị cứ nói, Thông sẵn sàng lắng nghe “
Sau một lúc do dự, Mộng Lan bắt đầu: “ Chú thấy tôi như thế nào? “
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Mộng Lan, Thông trả lời: “ Thông thấy chị là người đẹp nhất trần gian “
Mộng Lan hơi ngượng với câu trả lời của Thông. Nàng lại gần, cầm tay chàng và nói: “ Tôi xác nhận, tôi rất thích chú và chú cũng thích tôi không kém. Chúng ta đã có nhiều dịp gần gũi, trò truyện với nhau và hiểu nhau. Tôi coi chú như một người bạn thân nhất, còn về phần chú nghĩ về tôi như thế nào?”