– Tính tiền giờ bà chủ ơi!
Tiếng khách gọi làm thím Công giựt bắn người mở choàng cặp mắt. Thím càng lúng túng hơn khi người vừa nói, vừa tiến tới cái ô cửa nhỏ cách ly với thím và dãy bàn bida là thằng Trọng.
– Bao nhiêu hả bà chủ?
– Ơøohh… Tám chục
Thằng Trọng hơi thắc mắc nãy giờ nó chơi hơn cả hai tiếng. Ít ra cũng phải một trăm mấy, sao bữa nay thím Công lại tính rẻ như vậy? Đã thế mặt thím Công lại đỏ ké như con cắc kè bông. Nó móc tiền trong túi ra trả thay đổi cách xưng hô hỏi thím:
– Chị có sốt không ? Sao tui thấy mặt chị bữa nay đỏ kè à!
Nghe thằng Trọng hỏi, mặt thím Công càng đỏ hơn như đứa học trò ăn vụng trong lớp bị thầy cô bắt quả tang.
– Đâu có bịnh gì… Có lẽ trời nóng thôi.
Thằng Trọng không hỏi thêm đút cái bóp vô túi mặc lại áo rồi đi ra cửa. Thím Công nhìn theo cái vai rộng, eo thon của nó mà thèm thuồng. Đầu óc thím làm việc thật nhanh rồi cất tiếng gọi:
– Trọng à, cho chị hỏi chút xíu.
Thằng Trọng đã bước ra đến cửa, nghe tiếng của thím Công gọi bèn quay lại:
– Chị hỏi gì hả chị Công?
– Nghe nói Trọng thường hay đi phụ hồ cho chú sáu. Không biết Trọng có biết sửa chữa mấy cái lặt vặt và quét vôi nhà không vậy?
– Tưởng chuyện gì, quét vôi thì đâu có gì khó đâu chị Công.
– Chị có căn nhà cho mướn ở xóm bên, người ta mới dọn đi chị tính sửa chữa chút đỉnh, quét vôi lại cho mới, đặng dễ cho người mới mướn. Nếu em làm được thì chị mướn em khỏi cần phải kêu chú Sáu.
Thằng Trọng đang hết tiền nghe thím Công hỏi mướn nên nhận lời ngay.
– Được mà, chừng nào chị cần?
– Bây giờ Trọng rảnh không? Để chị dẫn Trọng đến coi thử, rồi tính tiền thù lao luôn thể.
– Rảnh mà.
Thím Công liền quay vào bên dãy nhà trong gọi lớn:
– Dung ơi! Ra coi hàng cho má đi công chuyện chút xíu con.