Hoàng rút trong túi quần ra đưa cho tôi chiêc khăn mùi xoa. Tôi lau dương vật cho Hoàng trước, đến lúc lau cho mình thì chiếc khăn có dính một màu đỏ hồng.
– Ối ! Máu anh ơi, anh chơi em khiểu gì mà chảy máu rồi nè.
– Em đừng lo, máu chứng tỏ em đã trao sự trong trắng của em cho anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời.
Lúc này tôi bớt sợ hơn, nhưng vẫn không khỏi hoang mang. Hoàng thấy vậy, anh nhanh chóng khoác thêm cho tôi chiếc áo jacket của anh. Thế rồi chúng tôi cùng nhau đi về như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đêm đó tôi không sao ngủ được khi nhớ lại cái cảm giác sung sướng đó nhưng đổi lại tôi thấy đau âm vật. Tôi lân na đến chỗ Dương kể cho nó nghe.
– Mày cứu yên tâm, đó chỉ là chuyện thường thôi, hai, 3 hôm nữa mày sẽ khỏi liền.
Thấy Dương nói vậy tôi cũng an tâm, sở dĩ nó đã trải qua chuyện này cách đây hơn một tháng mà. Anh chàng đã cùng nó chiến đấu giờ đang ở quê dỗ mẹ.
Cho tận 3 ngày sau đó tôi không dám đến thư viện vì sợ khi gặp Hoàng tôi sẽ thấy xấu hổ. Tuy ở vẻ bên ngoài là vậy, nhưng thực ra tôi rất muốn được bên cạnh Hoàng trong thời gian này, và hơn nữa là cùng anh có nhưng cuộc chiến bất phân thắng bại như tối hôm đó. Hình như mọi người vẫn thường nghĩ bọn con gái chúng tôi không thích những chuyện như vậy, thực ra thì hoàn toàn ngược lại, nói đúng hơn là còn rất thích nữa là đằng khác, chẳng qua do xấu hổ mà thôi. Bọn con gái chúng tôi có tài tỉnh bơ lắm.