Nàng cảm giác những hành động của Quốc Lâm chẳng khác nào như một hành dộng của kẻ hiếp dâm nàng, đã vậy chẳng những nàng không chống cự mà lại còn hòa hợp với Quốc Lâm trong những cơn khoái lạc cho sướng đến kinh hoàng. Kỳ lạ một điều lúc mà Quốc Lâm “vũ phu’ nhất là lúc Nguyệt Hằng lại cảm thấy sướng nhất.
Bây giờ cơn hoan lạc đã qua, thần trì thần hồn của nàng đã tỉnh lại để đem đế.ri cho nàng cơn xấu hổ đến chết người. Nàng không dám nhìn mặt Quốc lâm nữa. Nguyệt nghĩ có lẽ Quốc Lâm sẽ khinh khi nàng ghê lầm với những hành động rượn tình của nàng lúc ban nãy. Nàng cảm giác được Quốc Lâm đã nhìn thấy rõ tất cả mọi trần tục thật dâm đãng đang tìm ẩn bên trong người con gái như nàng.
Cho đến mấy phút sau, khi Quốc từ ngoài khu vườn bước vào thì cơn xấu hổ đến trơ trẽn của Nguyệt Hằng càng gia tăng. Nàng vùng chạy đi qua cán phòng khác để tránh mặt chàng. Cuối cùng nàng như con đà điểu trên sa mạc, chúi đầu vào trong đống cát để tránh gặp người thợ săn. Khi không còn nơi nào để ẩn nấp được ánh mắt và bước chân của Quốc chạy theo nàng, thì Nguyệt Hằng dơ hài tay, bụm mặt nhắm mắt để khỏi thấy sự hiện diện của chàng. Nàng khóc hu hu trong vòng tay trìu mến của Quốc.
Quốc nâng cằm Nguyệt Hằng lên, chàng âu yếm chiêm ngưỡng khuôn mặt đẫm ướt nước mát của cô gái thật dẹp trong vòng tay chàng. Chàng cúi xuống từ từ để hôn lên bờ môi mọng đỏ đang run run mấp máy vì cơn tức tưởi của Nguyệt Hằng vẫn còn chưa dứt. Nụ hôn lần này là một nụ hôn nhẹ nhàng để tôn sùng cho sắc đẹp của nàng. Vòng tay Quốc choàng qua người của Nguyệt Hằng, và một lần nữa da thịt trần truồng của cô gái vừa cho chàng nỗi đam mê thật tuyệt vời đã nằm gọn trong tay Quốc khi chiếc khăn tắm hờ hững quanh người Nguyệt Hằng đã rơi xuống nền nhà.