Quốc kêu gào lên thảm thiết:
– Aaa . . . . aaa . . . aaaa. . . . . Chết anh rồi , em ơi…
Âm thanh của khoái lạc đã đến cùng một lượt cho hai người vang lên lồng lộng trong kllôilg khí vắng lặng của kêu vườn tĩnh mịch, nơi căn biệt thự ngoại ô này. Cứ như thế, tiếng kêu “chợt” vì sướng của chàng và nàng kéo dài đến có vài mươi giây.
Cho đến khi cơn hoan lạc đang dần dần lắng dịu thẹo nhịp nấ.c nhè nhẹ của Quốc. dường như chàng còn đang cố gàng níu kéo dài ra những cảm giác cực điểm đang trong người nàng. Bỗng dưng Nguyệt giằng hoàn hồn, chợt tỉnh. Nàng nhanh chóng Thận biết được Quốc và nàng vừa trải qua chuyện gì nhất là khi con cẳc của chàng đang nuối tiếc gật gù nhè nhẹ phía bên trong lồn của nàng phía bên dưới.
Một cảm giác lần lộn đến lạ kỳ chợt ập đến trong trí não Nguyệt Hằng. Toàn thân nàng như bị điện giật làm Nguyệt lảo đảo. Nàng lắc đầu mạnh cho tỉnh trí, và khi Nguyệt nhìn xuống lên dưới để biết được con các của Quốc lâm vần còn đang chìm ngập nấn ná phía bên trong giữa hai đùi nàng, thì nàng bưng mặt rú lên một tiếng thất thanh:
– Trời ơi…
Và bỗng dưng nàng xô mạnh Quốc Lâm ra giơ tay quơ vội chiếc khăn tắm to đang nằm lăn lóc dưới nền gạch. Nguyệt Giằng quấn nhanh chiếc khăn lên người và chạy như bay vào bên trong triệt thự, rồi vật người xuống chiếc ghế dài bật lên khóc nức nở. Niềm xấu hổ đã dâng ứ lên cổ nàng xưởng chừng như còn nhiều gấp trăm vạn lần cơn khoái lạc lúc ban nãy. Nguyệt Hằng để cho gióng nước mắt trôi tuôn trong cơn tức tưới. Nàng giận mình sao không kềm giữ được nỗi đam mê, để cho Quốc Lâm chơi nàng một cách dễ dàng như vậy. Đã vậy nàng còn đã bộc lộ ra nét rượn tình của mình đến điên loạn cùng người thanh niên xa lạ, và đồng thời nàng còn căm hận mình hơn nữa khi nhớ lại lúc nãy Quốc Lâm đã thật vũ bão với nàng. Chàng đã làm tình với nàng một cách mạnh bạo chưa từng thấy.