Cùng với cơn sướng của Nguyệt Hằng, và sức nặng của một chân nàng đang gác lên mép mặt bàn nhỏm bên bờ hồ đã làm cho chiếc bàn mất tháng bằng, đổ ngang xuống nền dết. Thây kệ nó! Nguyệt Hằng bay giờ đã bất cần biết điều gì khác, ngoài cảm giác của lạc thú đang làm nàng mê mẩn. Nàng dang rộng hai đùi ra, hai chân quắp lấy bắp đùi Quốc, để tiếp nhận thỏi da thịt vừa to, vừa cứng, vừa trơn của Quốc đang liên tiếp nẩy sâu vào chiếc hang đẫm ướt và rậm rạp phía bên dưới của nàng. Hai tay nàng đu lấy cổ chàng như thằn làn đu góc cột, và môi nàng không ngớt vừa xuýt xoa rên sướng vừa thì thào kêu “chết em… chết. . . em. . . ” luôn miệng.
Dĩ nhiên là Quốc Lâm đâu có ngu gì để chẳng biết là Nguyệt Hàng đang kêu chết, vì sướng, nên chàng dã không ngần ngại nẩy mạnh thêm vào da thịt nàng từng đợt cảm giác. Hai bàn tay chàng bợ lấy bộ mông của Nguyệt Hằng dể dìu nàng ưỡn lồn cho cặc chàng thêm ngập sâu vào chực hang đẫm nước trơn nhớt của nàng. Có lúc phần xương mu của chàng đã va chạm vào dám lông thật rậm của Nguyệt Hằng mạnh đến nỗi tạo ra những âm thanh bập, bập thật kinh hồn, dồn dập theo tiếng rên và nhịp uốn éo thân hình của Nguyệt Hằng. Ngay cả Quốc Lâm cũng không ngờ người con gái mà ban sáng chàng gàp tại công ty Hải Lâm, có một nét rất nghiêm trang trong công việc, nhưng lại rất điên loạn trong nghệ thuật ái ân như Nguyệt Hằng đang bây giờ được.