Theo lời Thu Thủy, chị là dân Văn Khoa Huế, xong đi dậy quốc văn. Sau biến cố 75, chị ở nhà trông nom ông bà ngoại cu Việt. Lúc còn trên đại học, có nhiều người tán tỉnh chị nhưng chị chẳng để ý ai. Khi chị đi dậy thì cũng có mấy ông kỹ sư, bác sĩ theo đuổi, nhưng cũng không thành. Có lẽ chị là hồng nhan cao số khó lấy chồng. Dựa trên gia giáo nhà Thu Thủy, tôi đoán chị vẫn là trinh nữ. Mấy chuyện xẩy ra sau này cho biết tôi đã đoán đúng.
Tôi thấy chị Thu Lan ế chồng phần lớn vì chị kiêu ngầm và rất cực đoan. Có lẽ chị kiêu ngạo vì nguồn gốc danh gia vọng tộc và sắp đẹp trời cho của chị. Ai chị thích thì chị khen hết lời, ai chị ghét thì đúng là “ghétù cả đường đi lối về”. Nhưng tôi thấy chị rất ít thích ai và ít bè bạn, kể cả bạn trai, mặc dù chị rất đẹp. Vì thế chị sống rất gần gũi với gia đình tôi. Chị có vẻ kính nể tôi vì tôi bằng cấp cao, kiến thức uyên bác và hết lòng hết sức giúp chị định cư khi chị mới qua Mỹ. Khác với phong tục Huế, chị chỉ gọi tôi bằng tên và xưng Lan.
Chị Thu Lan ở với chúng tôi rất tiện lợi dễ dàng cho cả hai bên. Chị ít bạn, yên lặng nên chúng tôi không bị quấy rầy. Chị thường xuyên giúp Thu Thủy đi chợ, nấu ăn, dọn nhà. Nhất là chị chịu khó dậy cu Việt nói tiếng mẹ đẻ. Chị thương nó như con ruột và cu Việt cũng xem chị như người mẹ thứ nhì. Chỉ có một cái bất tiện nhỏ là phòng tắm nhà tôi không có cửa. Một hôm tôi đang tắm hoa sen thì chị đi vào đánh răng rửa mặt, vì tưởng tôi là Thu Thủy. Tôi cũng làm ngơ không nói vì muốn nhìn ngắm chị trong bộ quần áo ngủ mỏnh dính. Khi nhận ra người tắm là tôi, chị vội vàng xin lỗi rồi đi ra. Tôi thấy chị lén nhìn xuống hạ bộ của tôi, lúc đó dương vật tôi hơi cương cứng vì tôi đã thoáng thấy hai bờ mông no tròn và cái quần xì mầu hồng của chị.