Tôi chưa kịp nói cho chú Dũng biết để coi chừng thì chính tôi bị mắc nạn. Đó là hôm thứ ba, tôi về hưởng Thu Lan như bình thường. Tôi nổi hứng bất tử, làm thử thế “ông địa ôm chĩnh gạo” nên kiệt sức vì chị Thu Lan không nhẹ lắm. Hai chúng tôi mệt rã rời, thiếp đi ngủ lúc nào không hay. Đang cơn tỉnh cơn mê, tiếng ai rú lên hốt hoảng làm tôi vụt mở bừng mắt ra. Đứng ngay cửa phòng là Thu Thủy vợ tôi với bột mặt tái xanh, con mắt kinh hoàng, thân hình run rẩy. Tôi sợ quá, tính kéo chăn lên che hai thể xác trần truồng thì Thu Thủy ôm mặt khóc, vụt chạy ra ngoài.
Tối hôm đó Thu Thủy không về. Bụng tôi rối như tơ vò, cu Việt khóc nhè đòi mẹ, không chịu ăn uống gì mà ngủ thiếp đi. Còn Thu Lan khóc sưng mắt từ hồi bị Thu Thủy bắt quả tang. Đến giữa đêm Thu Thủy gọi về hỏi thăm con, nàng không chịu nói chuyện với tôi. Thu Lan vừa than khóc vừa xin lỗi vợ tôi. Nàng nói ngày mai chị sẽ dọn ra ngay và đi thật xa, không bao giờ gặp hay liên lạc vơ ïchồng chúng tôi và cu Việt nữa. Nói Na2ngThu Lan thẫn thờ đặt máy xuống. Nghe nàng quyết định như vậy tôi cũng buồn đứt ruột. Tôi lại gần ôm ấp, an ủi nàng. Tuy gia cảnh đang rối rắm như vậy, nhưng mơn trớn, nựng nịu nàng một hồi làm tôi cũng động lòng dục. Tôi xin phép thoát y nàng làm tình một lần sau cùng, và Thu Lan buồn bã chiều tôi. Hai chúng tôi vừa chơi vừa nhỏ nước mắt, rồi ôm nhau mà ngủ.