Và trăm lần như một tôi luôn là người thua cuộc trước lối dỗ dụ của chị. Thấy tôi lì lì thì chị pha trò, không làm tôi vui được thì chị lăn xả vào nằm ì trong lòng tôi. Tôi vẫn ngơ ngơ như tảng đá thì chị vẽ vời: cậu ôm chị đi, đừng nhăn nhó như thế, xem xấu xí lắm.
Tôi hỏi thử quí vị có người trai nào dám ngông nghênh ù lì trước một người đàn bà tự hạ mình xin một sự âu yếm, che chở. Phương chi, nào chị có phải chỉ quị lụy không thôi đâu, chị còn tự tay mở khuy, cởi áo và một hai cứ lôi bằng được bàn tay tôi bắt đặt lên đôi vú trần của chị.
Thịt da nào hững hờ được với sự mời mọc tận tình. Sự lơ là nào quên lãng nổi sự mềm mại của những vồng thịt lủng nhủng dưới gan tay. Cho nên không muốn rà cũng ngọ nguậy rà, không muốn măn cũng tí toáy măn.
Trước còn kiểu lơ thơ tơ liễu buông mành, sau bị ám ảnh với cái ấm, cái êm, cái mềm, cái dịu nó làm xao xuyến đến con người không cầm lòng được. Thế là cái lưỡi, cái miệng, cái mũi cũng can dự vào và những hơi thở rốc, những mắt biếc long lanh làm cho lòng người chao đảo.
Từ núi non, lữ khách băng dần vào miền trung nguyên bát ngát để cuối cùng sục vào rừng rậm để tắm mát nơi vũng suối thần tiên. Chỉ khi nghe tiếng rên của chị Sa mới thấy mình đã vào quá sâu chốn hang hùm muốn ra cũng không ra được. Thôi thì đành lại thêm một lần gục ngã, hẹn với lòng đây là lần cuối để rồi tính đốt ngón tay không biết là cái lần cuối thứ mấy mươi rồi nữa.