Tôi bú và bóp, chị bóp và xục, vô hình dung cả hai cùng uốn éo như đôi trăn quấn nhau mây mưa cật lực. Tôi cạp, chị xục, tôi vê, chị xoắn, thành thạo, khẩn thiết. Có lúc tôi đánh lưỡi vào quá sâu, chị Sa bị khựng rồi phún phè phè nước nhờn và lết nhanh, lết vội cho đỡ ngứa.
Tôi kêu, chị cũng kêu, thi nhau gào cho sướng. Đến khi chị thở dồn dập và xuội tay không vò xục tôi được nữa, cứ nằm phục trên người tôi thì tôi biết chị hết hơi sức. Thế nhưng, tôi vẫn không bỏ hai tay mò bóp vú chị, làm ngực chị dồn ép càng khó thở nên nghe chị rên hừ hừ.
Chị năn nỉ tôi: cậu tha cho chị đi, chị ngất ngư rồi. Chị ra dữ quá, rêm chỗ đó hết, chị sướng quá mà không còn sức cà lết nữa. Một là cậu cho chị nằm nghỉ một lát, hai là cậu xài chị đi, có được không.
Được thì được chớ sao không, nhưng hai tay tôi vẫn ham tí toáy vò hai mớ bột mềm chút đã. Tay đụng vô vú mà cái sẹo thịt chình ình ngay đó biểu để môi miệng im rơ đừng nhúc nhích thì có họa là thánh nên tôi phải đá gà liếm nút sơ sơ.
Ôi chị Sa hết còn rên mà chỉ ú ớ không thành tiếng. Tôi khiêng gỡ từ từ hai giò chị mà chị vẫn không cất nổi người lên. Tôi dựng một chân chị lên, ghé nghiêng người áp khúc gân vào đám lông nho nhoe mà ấn sâu vô cái lỗ nghe cái ọp.