Nói xong thì anh Thành quay sang phía tôi hỏi:
-Sao có được không hả Trung?
(Hết Phần 1 … Xin mời đón xem tiếp Phần 2)
Phần 2
-Được quá chứ! Hay anh làm mối cho em đi!
Anh thanh niên thấy tôi nói như vậy thì cười mà bảo:
-Tán đi chú em. Tán được thì anh đồng ý luôn. Nói trước là em anh nó hơi bị kiêu đấy nhé. Không phải là anh nói quá đâu nhưng đúng đấy.
Tôi cười mà trả lời:
-Tưởng gì chứ kiêu đối với em là chuyện nhỏ. Kiểu gì cũng tán được.
Mấy anh em cười rồi vào trong nhà, ngôi nhà kiểu thời xưa hồi thập niên sáu mươi của thế kỉ trước khá là bé so với bây giờ nhưng vào thời đó cũng hoành tráng lắm rồi. Trong nhà có cái bộ bàn ghế cổ cùng với tủ chè và sập gụ cổ trông bề thế lắm.
Ngồi ở ghế tôi ngó nghiêng đôi lục bình cổ trên cái bàn thờ chính giữ nhà với một số đồ sứ trong cái tủ chè. Thấy tôi ngó nghiêng thì anh thanh niên cũng bảo:
-Toàn đồ cổ của mấy đời để lại đấy, chú em biết về đồ cổ à?
-Không em biết đâu, thấy nó hay hay thì em nhìn thôi.
Anh Thành nhấp ngụm nước trà rồi nói:
-Đây là Hà, thằng em này chơi với anh cũng lâu rồi, từ hồi học cấp ba lên đây chơi gặp nó rồi thân thân.
Tôi cũng gật đầu rồi nhìn loáng thoáng thì thấy Tú, người con gái mà lúc nãy có nhìn qua ở ngoài vườn cây đang ở trong gian nhà trong. Tú thì có vẻ đẹp kiểu quê mùa nhưng cũng nhí nhảnh lắm. Anh Thành thì không chú ý gì nữa mà nói:
-Giờ mấy cái cây kia tính thế nào hả chú mày?