Không bao lâu sau đó tôi cảm thấy lạc lỏng và chán nản vì xung quanh lúc nào cũng bao quanh bởi tụi con nít. Tuy tụi nó hầu hết đều lớn tuổi hơn tôi nhưng đầu óc không được trưởng thành bao nhiêu, chỉ quanh đi quẩn lại mấy trò trẻ con. Thời gian này tôi có rất nhiều cảm xúc trong lòng không biết tâm sự cùng ai. Tôi không đi chung chơi với tụi thằng Đen nữa, mà dành những giây phút còn lại cho suy nghĩ về bản thân.
Tôi thấy trong mình luôn luôn xuất hiện hai suy nghĩ trái ngược, một thì thúc đẩy tôi làm những chuyện trụy lạc, còn cái kia khuyên tôi nên dừng lại những chuyện ấy. Suy nghĩ sa đọa luôn mạnh hơn, làm cơ thể tôi đòi hỏi một cách không kiểm soát được, nhưng sau khi thõa mãn tôi lại thấy hối hận và có lỗi với ba mẹ. Tôi không dám nghĩ là mình sinh ra có một dòng máu dâm đãng như vậy.
Không giải đáp được những thắc mắc của bản thân, tôi chán nản muốn về Sài Gòn mặc dù biết là mình chưa chắc đã dám đối diện với ba mẹ trong khi lòng rối như tơ vò. Tôi xin phép bà Chín, bà rất lo nên gọi điện cho người quen ở Cà Mau nhờ đưa tôi lên Sài Gòn. Tôi không tạm biệt đám bạn nhỏ vì không biết nói gì với chúng. Chiếc thuyền nhỏ không bao lâu đã cập bến đò, tôi cảm thấy lạc lỏng ngay lập tức, không hiểu tại sao mình không đợi ba xuống đón về.