Cuộc sống của tôi bỗng tối sầm, mù mịt, tôi như đang đi trên bờ thì rơi xuống vực thẳm, không lối thoát. Trên đường đi làm tất bật, một chiếc ôtô đi ngược chiều tông vào, anh bị chấn thương sọ não, dập phổi, gãy tay và nhiều vết thương khác. Anh hôn mê 12 ngày thở máy, tôi không rời anh trừ khi quá kiệt sức. Tôi đã quá chủ quan khi anh tỉnh vì nghĩ anh đã qua cơn hiểm nghèo, nhưng phút cuối tôi ngã quỵ khi bác sĩ nói anh không qua nổi.
Tôi đã chăm anh một tháng, nửa tháng đầu ở bệnh viện trung ương, sau đó bác sĩ chuyển về bệnh viện tỉnh. Tôi là một phụ nữ, chưa từng va chạm bệnh viện, muốn chữa trị tốt nhất cho anh nhưng không biết phải đưa anh đi đâu. Tôi để anh nằm viện tỉnh nửa tháng, sức khỏe anh yếu dần mà không biết, tôi không có chuyên môn, bác sĩ thì không để ý kỹ tình trạng vì họ cũng chủ quan. Thế là anh kiệt sức rồi ra đi mãi mãi.
Tôi phát điên, thần kinh như tê dại, ân hận, day dứt bản thân, có lẽ vì tôi mà anh không còn tồn tại, vì tôi nên con khổ cả cuộc đời không còn bố chăm sóc. Vì tôi làm cho mình suốt đời không có anh, không niềm vui, không người chia sẻ, không còn người chờ đợi mỗi ngày, không còn ai an ủi, lo lắng cho mấy mẹ con, không còn tiếng nói ấm áp, người ôm ấp tôi mỗi khi đông về, không còn tiếng chuông điện thoại hỏi em ở đâu, làm gì. Nhà không còn bóng anh, mấy mẹ con, bà cháu côi cút mỗi khi đêm về.