Ông Củ nín thinh, rời khỏi chiếc ghế đẩu một cách khó khăn mà dưới mắt bà Củ, chồng bà đang tô màu thêm sự bi quan về hậu quả cái đụ đêm qua. Và ngụ ý đổ lỗi vì lồn bà mới có cái bi quan, thảm sầu thân thể.
Ông Củ như trẻ con đòi bắt thường một món quà. Bà Củ cho rằng với sức khỏe này còn đòi quà đụ nữa chăng? Dưới mắt bà Củ dầu sao đi nữa ông Củ là người chồng dễ thương. ý nghĩ này tiềm tàng trong tâm khảm mà nay bà mới bỗng lóe ra, và vì thế bà mới sống chung đến ngày hôm nay.
Sự cụ thể này là một chứng minh làm lòng bà Củ đối đãi ân cần nhiều thêm dối với chồng. Nhưng bà quên khuấy đi rằng nguyên do sâu xa trong tiềm thức ấy là chuyện ham đụ của bà tự nhiên sống lại sau cái đụ hôm qua, bà tĩnh giấc ham muốn dục vọng.
Bà Củ dìu chồng vào phòng. ông Củ ngoan ngoãn cặp kè với vợ rời khỏi cửa hàng. Dù đang mệt nhưng ông Củ có bề ngạc nhiên về cử chỉ sao mà tình tứ của vợ. Cái cử chỉ này đã mất hút từ lâu, nay không biết lý do nào lại bay trở lại
một cách mê tơi mà ông không tài gì tiên đoán được.
Khi ông đặt mình xuống giường, bà Củ còn nói thoảng bên tai, mát mẽ như gió xuân:
– Việc hàng hóa để em lo. Khách khứa dạo này cũng chẳng là bao. Bán được chút tiền hụi cho cái thằng mắc toi, thằng Bỡn, cũng đã bỡ hơi tai…Mình ngủ lại sức…ốm đau cực lắm Bà Củ lững thững, không nói nữa. Ông Củ tiếp theo như một cách trả lời vợ :
– Mình bắt thằng Chướng làm vài việc.
Mấy bữa nay thấy nó làm biếng. Cái thằng ôn dịch, nó đổi tánh kỳ cục lắm đó. Nhiều lúc tui muốn vác đùi đánh nó một hơi cho đả giận.
– Thôi mà…Con nó lớn rồi. Thằng đực nào không có bứng làm biếng. Chừng nào nó lấy vợ thì nhờ cậy cái con mẹ gì nữa.