Ông Củ oải người trên chiếc ghế đẩu sau quầy hàng. Đôi mắt lim dim, buồn ngủ, ông lơ đãng với khách hàng. Hôm nay có cơn mưa đi qua thành phố một cách đột ngột cho nên cửa hàng lác đác khách hàng chiếu cố. Khí trời khá dịu dàng làm cho cơn mệt nhọc của ông Củ giảm phần nào. Nhưng ông cần một giấc ngủ dài mới mong lấy lại sức. Sự mất sức này là vì hôm qua ông dụ bà Củ.
Suốt mấy tuần lễ qua, ông Củ bức rức, tính tình ca có hiện ra mặt. Chẳng qua ông thiếu đụ mà thôi. Nếu không ai hiểu ra tưởng rằng tuổi già làm ông khó tính. Nguyên cớ không phải như vậy, chớ có hiểu lầm bậy bạ. Buổi sáng ông dạy sớm hơn thường lệ, ông thấy yêu đời lạ thường. Đã lâu lắm rồi, hôm nay ông hút sáo miệng liên hồi.
Bà Củ đang làm bếp nở nụ cười kín đáo. Chính bà cũng thấy sự vui đời và rất đằm thắm ở trong lòng. Dưới đôi mắt của bà bây giờ toàn màu hồng.
Bà tẩm bổ cho chồng tô cháo gà, nước Soda chanh với hai hột gà cho ông Củ điểm tâm sáng nay. Hai vợ chồng tủm tỉm nhìn nhau mà hiểu tất mọi việc. Ai bảo vợ chồng già không biểu lộ được dục vọng và tình tứ.
Ông Củ người đàn ông ăn nói bộc trực, lổ mãn, tục tĩu. Phần lớn mỗi lần phát ngôn, đụ má, lồn cặc từ miệng ông Củ tuôn ra nước lũ là thường tình đi đến thông lệ. Nhiều lúc Chướng và bà Củ vô cùng xấu hổ khi có bạn bè, khách khứa mà ông cứ văng những ngôn ngữ ấy một cách tự nhiên như chỗ sa mạc không người.