Bận này Chướng sẽ đụ Tím một mẻ mà nàng xách khăn gói mũ mướp theo chàng luôn mà đếch thèm xin phép bố mẹ. Chướng tự hào tự kiêu như vậy. Bỗng chàng tự mãn nguyện thương kính bố mẹ đã sinh ra mình và cũng không quên cám ơn trời Phật đã ban ơn sự độc đáo Cái lộc hiếm có không ai ai trên đời cũng dễ dàng được hưởng.
Chướng cũng tự hỏi cái lộc này gia đình chàng được hưởng cả mấy đời cũng là sự lạ của sự truyền thống mà cụ thể không thể tưởng tượng là trong gởi phút này ba mẹ chàng đang khoái lạc ở bên trong. Bất giác Chướng nở nụ cười trong đêm đầy mãn nguyện.
Vừa lúc ấy Tím xuất hiện bên kia hàng rào. Bóng đen cứ dần dần tiến gần phía chàng. Chướng nhìn thật kỹ và khi nhận ra Tím, Chướng mới dám lên tiếng thật nhỏ, nhẹ nhàng :
– Tím… Anh ở đây nè…
Tím nghe tiếng của Chướng nhưng phản ứng tự nhiên, nàng chùn chân lại rồi như nhận được hướng của Chướng, nàng nhanh nhẹn tiến về phía đó nhưng cũng ở trong tình trạng dè dặt.
Chướng thì vui sướng như người uống rượu đến mức thấm và ngà ngà khi Tím đã đứng sát vào bức hàng rào gỗ mong manh. Tím chưa kịp hỏi han một điều gì với Chướng, chàng đã sổ sàng vươn mình qua hàng rào vít lấy cổ của Tím du lại và hôn nàng lúi bụi vũ bão.
Tím để cho Chướng tự do muốn làm gì thì làm. Chàng hôn nàng tới tấp như cấu xé khuôn mặt người yêu cho hết niềm mong nhớ. Tím cũng không kém gì. Nàng hôn trả lại. Nàng nút lưỡi Chướng đến dộ chàng tê dại như muốn nằm vắt qua dãy hàng rào vốn đã ói ọp đợi ngày sụp đổ nếu không được sữa chữa.