Đêm chầm chậm rơi xuống thành phố, dần dần vào con đường hẻm. Chướng đóng cửa hàng lúc trời nhá nhem. Chướng sợ ông Củ nghi ngờ nên trong bửa cơm tối chàng hỏi mẹ chủ ý cho cha nghe thấy :
– Tối nay đúng kỳ hụi rồi, phải không mẹ?
– ủa, để tao dò sổ, ăn uống xong xuôi tính việc sau.
Chướng sung sướng cười thầm. Chướng i giết hôm nay chẳng có hụi với hè chi cả. Như vậy tránh được đường đi dụ vặt của ông Củ. Về phần ông Củ ngôi êm ré. Chướng nhìn trộm thấy bộ mặt ông kém vui nếu không muốn nói ông đang dằn cơn hằn học vào chỗ kín nhất trong não bộ.
Chướng mong đêm xuống thật nhanh nhưng mọi thứ trước mắt chàng đều chậm chạp vô tả Chàng đã lên gác sau giờ cơm tối dù có vẻ bất bình thường cho chính chàng nhưng cũng cố gắng với mọi cử chi, lời nói như thường lệ.
Qua khung cửa sổ, Chướng thấy bầu trời thấp, trúng xuống ở thời gian ngày ra đi đêm về. Chướng không buồn lên đèn trong phòng nhưng chàng có cảm tưởng đôi mắt sáng rực, tinh anh nhận diện được mọi đồ vật trong căn phòng. Tai của Chướng nghe rõ những khua động dưới nhà. Có lẽ bà Củ đang rữa chén bát, dọn dẹp sau bữa ăn tối.
Tiếng dép lẹp xẹp nặng nề của ông Củ vô ra từ phòng khách vào phòng ngủ và ngược lại, cứ như thế nhiều bận, cuối cùng cũng dừng lại trong phòng ngủ. ông Củ lên giường sớm hơn mọi khi. Sau đó Chướng nghe tiếng trò chuyện của ông bà Củ vọng từ phong ngủ rồi tiếng cửa đóng mạnh, dội lên cao và chỉ trong chốc lát, im lặng tứ bề.