Chướng không còn phải bận lòng bận tâm nữa. Những gì của vợ chồng ông Củ, thằng con thả lỏng, thả nổi để lại dưới tầng lầu treat. Chướng lại ngã lưng lên giường tưởng nhớ mùi hương của Tím.
Một buổi tối, trải qua buổi sáng ngắn ngủi, Chướng cho rằng có sự thay đổi lớn trong đời Với sự thầm kín riêng tư, Chướng cũng tưởng đoán được có biến cố xây ra trong gia đình chàng, nếu một mai kia ông bà Củ biết chuyện tình giữa Chướng với Tím. Nghĩ cho cùng, kể từ đây, chàng không thể bỏ Tím để chạy theo mối tình khác, ngoại trừ vì một lý do nào đó Tím tìm cách xa Chướng.
Dù ông bà Củ có thành kiến với Tím ở trong qúa khứ hay ở hiện tại Chướng cũng phứa, không đặt thành vấn đề.
Chỉ có thế mới giãi thoát được tâm tư của chàng trong lúc này. Mà Chướng lại cho rằng những suy nghĩ của ông bà Củ toàn vu vơ không kiểm chứng, chỉ là dư luận dân gian. Chướng sẽ tâm tình với Tím để tìm sự thật, lấy làm gì gọi là muộn màng.
Bỗng ở dưới nhà tiếng nói ông Củ vọng lên :
– Tao đi ngủ đây, Chướng ơi, xuống trông coi cửa hàng!
Chướng chẳng buồn đáp lại, chàng xuống gác đi thẳng ra đằng trước. Khi Chướng đi qua mặt ông Củ đang đứng đợi ở cầu thang, chàng còn nghe ông nói :
Tối nay tao với mày kiếm chỗ nhậu lai rai, ý mày thế nào.
Chướng hiểu ý ông Củ muốn gì rồi, nhưng giả vờ không hiểu và đáp :
– Không được ba ơi, con đưa mẹ đi thâu tiền hụi tối nay.
– Đụ mẹ, khi tao cần là mày thoái thác.
Nghe cha chưởi thề, Chướng càng bước nhanh hơn để khỏi nghe thêm những lời nào nữa và ông Củ thấy chán thằng con cũng mắc dịch như mình, đi vào phòng tìm giấc ngủ trưa, chôn vùi con lợn lòng trỗi dậy từ sáng sớm khi thấy cặp vú của con Tím như hai quả núi dưới làn áo mỏng khi mua hàng. Cặp vú với hai núm hồng muốn chui thủng vải áo mỏng làm cho ông Củ nứng cặc liên hồi từ sáng cho đến bây giờ mỗi khi nhớ tới.