Chướng đang nghĩ ngợi lang bang, bà Củ làm chàng giật mình mà không kịp suy nghĩ gì cả, nhưng cũng phản ứng kịp thời :
– Đúng hay sai là do ý của ba, má.
– Ý là ý gì mới nghe lọt lổ tai?
Chướng bị bí nhưng muốn cho xong chuyện, phải phứa lên mới lại với bà Củ :
– Ba mẹ tin dị đoan gán cho người ta xú quẩy, theo ý con cứ bán được hàng là được việc cho mình…lợi cho mình lời…có thêm khách hàng.
Bà Củ tỏ bộ mặt bực mình nhưng nghĩ sao đó bà giả lả :
– Mày giỏi lý sự, tao thua mà cái con đĩ thúi ấy cũng chẳng ra thể thống gì, phúc đức nhà bà có thừa để trời đất rao hàng bán đắt, nhằm nhỏ ba cái chuyện lẻ tẻ..
Vừa đúng lúc Chướng buông đũa. Bữa ăn đã xong cho Chướng. Chướng đẩy ghế, đứng dậy đi nhanh lên gác. ông Củ nói vọng :
– Thằng nhỏ! Mẩy đi ngủ nữa sao? Tiếp lay trông cửa hàng có được không?
ông Củ nói giọng vừa phải nhưng hàm ý ra lệnh chứ không phải chơi. Chướng đáp :
– Con xuống ngay bây giờ.
Chướng nhanh nhẹn bước lên thang gác để mong không còn nghe nhưng gì vợ chồng ông Củ nói năng nữa. Tuy nhiên Chướng hãy còn nghe ông Củ nói với bà Củ :
– Thằng ranh con hồi hôm nó có đi đâu không hở bà? Mà nó có đi đâu cũng kệ cha cái đồ mã c dị c li… B â y giờ ta o phả i ngủ trưa…