Chướng chần chừ, nửa muốn qua nửa muốn không. Vì Chướng sợ mẹ Tím thức giấc, đi đái đêm bắt gặp đang đụ con gái của bà thì chết cả họ nhà Chướng. Chướng bèn viện cớ :
– Qua bên ấy đụ đất hở em!
Tím không hiểu Chướng nói gì, liền nói Đụ em chớ đụ đất ở chỗ nào…Mà sức mấy, anh chịu đụ đất….Nói không nghe em giận đây này.
Nói xong Tím vờ bước ra sân để trở vào nhà, Chướng hốt hoảng giữ lại, bá cổ, hôn môi nút núm vú này qua núm vú kia. Tím vờ vĩnh, vùng vẩy rồi lại thôi. Chướng yên tâm nói :
– ý anh là qua bên ấy cũng như bên này giường có đâu?
Tím làm như bực mình, trả lời nhát gừng :
– Cái ghế đẩu ở góc vườn có được không?
– Tốt lắm đó, nhưng qua đó nhỡ má em thức dậy, bà ấy la làng la xóm, hai đứa mình tuyệt dòng gặp nhau.
Tím mường tượng cái miệng lớn tiếng của mẹ mà giật mình. Và thầm nghĩ, Chướng nhìn xa hiểu rộng, có lý vô cùng. Mẹ Tím thức giấc trông thấy cảnh đụ đéo ở hàng rào, bà ấy sẽ uất lên, vu ơn giáo họa lên đầu nàng lẫn cả Chướng nữa. Đầu tiên, bà đánh trống la làng có trộm viếng nhà. Cả xóm nghe thấy sẽ ùn ụt kéo đến thì còn thể thống gì nữa.
Chợt nhớ ra cá tính của mẹ, Tím thấy Chướng nói có lý. Hơn nữa, Chướng đã mê tít thò lò Tím rồi. Hôm này là màn đụ khởi sự thăm dò thì có kết quả tốt. Đêm này không thõa thích thì chuyện còn đó mất mác đâu nữa phải bận lòng tốn sức. Tím nhìn thẳng vào mặt Chướng nói :
Anh xét cũng phải, em nghe lời.
– Mà đừng giận nữa, anh mới chịu.
– Ừa, không giận.