Vách bên kia nhà Tím có nhiều tiếng nói lao xao. Chướng im lặng hầu như nín thở lắng nghe. Kể từ ngày làm tình với Tím, chàng trở nên tò mò những gì xây ra từ căn nhà người yêu mặc dầu mọi việc ở bên ấy chỉ là âm thanh dội đến và có nghe chỉ là những lời đối thoại chắp nối mà chàng chẳng biết những gì xây ra bên ấy. Rõ ràng tiếng nói mẹ Tím thét lên :
– Chiều nay lấy chó gì đóng hụi cho thằng ranh mương Bợn, đây nè!
Âm thanh thé thé, gắt gao như nồi cơm khét, Chướng thấy khó chịu không chịu được và tạo bất ngờ cho Chướng về chuyện hụi hè. Như thế mẹ Tím cũng có chén hụi ở nhà Bợn.
Sao lạ vậy, từ trước đến giờ chàng chưa hề nghe má chàng nói về con hụi có mẹ Tím tham dự. Chắc chắn má chàng không cùng chén hụi với mẹ Tím vì bà thường ghét cay ghét đắng con mẹ này, thì làm gì lại cùng chung một chén hụi với nhau. Bên kia tiếng Tím trồi lên chẳng lấy gì làm đằm thắm cho lắm :
– Mẹ không tiền thì để con lo. Khi có tiền đem phát chẩn cho người này người nọ, bây giờ rên la không thấu trời đâu?
– Con quỉ kia, mẩy xách mé ai ở đây. Mầy sung sướng quá mà! Con ớ già này nai
lưng ra cả. Cứ nằm ngửa lồn mà hưởng.
– Con lo dược, để con chung tiền hụi cho anh chàng hụi Bợn.
– Đưa lồn mà lo à? Đi làm thì không đi làm, thúc như gọi đò ngang, rồi đâu vẫn đó.
– Chiều nay mẹ cứ lánh mặt, tiền hụi con chu tất.
– Cứ miệng lưỡi. Rút cuộc cũng phải nộp cho nó, chứ chạy đằng trời.
ít ra cũng chần chừ được đôi bữa…rồi tính nữa…Cái khó bó cái khôn.
– Ừ thì mẩy muốn gánh thì cứ gánh, tao trố mắt nhìn nghe!