Thôi đừng nghĩ ngợi vớ vẫn nữa, hãy đuổi gấp những tâm tư vô lối đó ra khỏi trí não. Và Tím đã định tâm cho cơn muốn đụ bất thần hạ hoà.
Tự nhiên Tím đưa tay luồn vào quần rờ và vuốt lồn. Nàng kiểm soát lồn nàng chứ không phải tìm hiểu lồn nứng. Tím chợt thấy mình có những sự suy diễn ngộ nghĩnh chưa từng một lần nghĩ tới. Có lẽ từ đây nàng cố giữ gìn sự gặp mặt ông Củ, coi như một sự phòng xa những việc đáng tiếc đột ngột xây ra mà nàng không tự kiểm soát, kiềm chế.
Mẹ Tím mở khóa đẩy cửa vào nhà, tiếng khua động đưa nàng về với thực tại. Con người bình thường nhu mì, dễ yêu, trở về trong đời sống với Tím thật mau chóng. Nàng đon đả đón mẹ tưởng như bà ấy vừa đi thật xa mới trở về nhà. Mẹ nàng chưa kịp đặt cái xách tay xuống ghế, Tím đã cất tiếng :
– Cậu ba hết bệnh chưa mẹ?
Mẹ Tím lắc đầu ngoay ngày, đáp :
– Bệnh hoạn gì đâu? Nó mạnh như trâu cày Có điều là cậu nói nhớ mẹ, nói láo để mẹ xuống chơi rồi neo ở lại vài bửa…nhưng mẹ ở lại một hôm thôi, phải về chứ ở lâu mày phá cửa, phá nhà à!
Tím muốn nói vài lời nhỏng nhẽo với mẹ nhưng rồi nàng lại thôi. Mẹ nàng nói vu với mẹ và hết lòng như cố phô diễn chỉ một ngày mẹ vắng nhà mà nàng nhớ lắm. Mẹ nàng thấy con gái trìu mến cũng đem lòng cảm động. Tím thấy vậy cũng yên tâm, lắng xuống sự tội lỗi của mình.