Bà Củ chơi một hơi dài không buồn thở. Chướng chỉ sợ mẹ đứt hơi chết bất đắc kỳ tử thì chẳng còn ai cho cha già đụ địt quên sầu, giã tật dâm dục, đi đụ lung tung mang tiếng chết. Tuy nhiên ri Chướng rất thương mẹ. Bà nghi ngờ đâu có sai. Bà chịu đựng sự dâm dục từ trong nhà ra đến ngoài đường. Từ lúc ở nhà quê ra đến tỉnh thành, mang tiếng về chuyện mê lồn đụ tứ tung của cha. Nay đến đời chàng cũng ráp khuông mà ở cái thời quá độ giữa cha với con, bà lãnh thẹo cả hai.
Chướng nói :
– Má cứ để ý toàn chuyện tào lao. Khách hàng xóm với nhau, mua qua bán lại, đổi chác dễ dàng cho có cái tình, cái hàng vặt ấy có là bao nhiêu mà khó dễ, hành ra mất lòng, mình là người buôn bán, không bán cho người này thì án cho người khác, hôi ươn gì phải lo.
– ôi đi thằng nhỏ, đừng dạy đĩ vén áy tao ghét cay, ghét đắng…
Bà Củ không buồn tranh cãi với thằng con trai mà bà đang nghi ngờ cái mắc dịch của nó không kém gì thằng cha. Tránh dưa gặp vỏ dừa, bà đang nghĩ như vậy vì cái con Tím xuất hiện, nó không vơ thằng chồng thì nó chụp thằng con.
Cả hai đường bà Củ đều phải đối phó mới khổ cái thân già. Mà nhiều khi kiếp đời oan khiên, thằng cha và thằng con chết cùng một lổ mới chết toi đời con mẹ ớ này. Bà Củ lắc đầu, ngờ vực mà đã tỏ thái độ hết ý kiến. Bà bỏ mặc Chướng ở cửa hàng và cũng chẳng còn lưu tâm thằng con ốm đau hay không ốm đau. Bà Củ vào bên trong. Căn nhà im lặng. Một thứ im lặng nặng nề đè xuống tâm tư Chướng đứng thờ một đổi sau khi bà Củ đã vào bên trong nhà. Chàng chẳng có gì là đau ốm cả mà trái ngược tinh thần rất minh mẫn, nhạy bén. Thái độ của bà Củ chàng rất thấu suốt và chàng phục mẹ mình lăng chiêng đổ đèn.