Mở mắt thấy ánh mắt mẹ chợt nó giật thót mình khi nhìn thẳng vào, nó có cảm tưởng hình như qua ánh mắt mẹ nó biết được nó vừa mơ vừa nghĩ gì, bối rối nó ầm ờ..
– Ư aaa! Rồi…để….. co…n…d…ậy…. ngay…. mà! vừa nói nó vừa lúng túng với tay lấy cái gối che bộ phận chính giữa người nó đang chỉa thẳng làm u một cục ngay đũng quần sóc ngắn ngủn.
Loan dường như cũng nhận thấy nét bối rối trên gương mặt con rồi nàng chợt hiểu ra, thoảng mắc cỡ nàng đỏ mặt bước đi vào bếp.
– Con mình củng đã lớn rồi đây! nó không còn lá đứa trẻ bé bỏng ngày nào nữa rồi. Vừa nghĩ nàng vừa lúi cúi dọn thức ăn sáng cho con.
– Chào mẹ! Bình vừa nói vừa bước ngồi vào bàn ăn- mẹ có vẻ khỏe hơn hôm qua rồi đó, đừng buồn nữa nha mẹ dù sao bố cũng đã ………nó dừng lại vì biết mình đã nói lỡ lời khi thấy mẹ nó thẩn thờ khi nghe nhắc đến bố nó.
– Con xin lỗi! nó nói mặt cúi gầm, chăm chú nhìn vào dĩa thức ăn.
– Không sao đâu con!
Ca hai ngồi ăn trong im lặng.
An xong Bình hối hả như chạy khỏi bàn ăn, nó muốn trốn chạy khoảnh khắc u buồn đang vây kín hai mẹ con làm nó thấy ngột ngạc
– Thưa mẹ! Con đi học. Bình nói với vào khi vừa ra khỏi nhà
– Ưa! con đi học nàng lẩm nhẩm nhìn theo cái lưng con trai khuất dần qua cánh cửa, chợt nàng lẩm bẩm
– nó lớn thật rồi, mới đó mà hai vợ chồng đã sống với nhau mười mấy năm rồi mắt nàng nhòe đi bởi những dòng nước cứ tuôn ra ào ạt, gục mặt xuống bàn nàng khóc nấc lên.