Theo lời mời vợ chồng Đạt-Sharon lại nhà Monica và Lisa, họ đem theo hai thùng bia lon thượng hạng để biếu. Hóa ra, hai người nữ nầy là con gái của bà Emma, -bà con vai em họ với cha, ông Robert- bà đứng ra khám xét “của quý ông Robert” và tấm tiết trinh của Julianne trong đêm động phòng.
Họ cùng di dân đến chung chuyến tầu, sanh cơ lập nghiệp tại thị trấn Townsville nầy gần 80 năm, còn Robert theo người bà con bên vợ về thủ đô Canberra lãnh xây cất nhà cửa, phát triển, giàu có nay quay lại chốn xưa.
Gia đình Tom-Emma mừng cảnh “rồng đến nhà tôm”. Ngoài tình bà con ra, họ rất kính mến người có học- thầy cô giáo – nên họ rất trọng vọng tiếp đãi.
-Cha con và chị Julianne nghỉ mát có lời xin lỗi cô dượng và hai em, không đến dùng cơm được. Nói xong, Sharon lo xuống bếp phụ cơm nước với hai em, chỉ để Đạt ngồi tiếp khách.
Chồng Monica từ nông trại về, chạy lên bắt tay khách, hóa ra anh là thợ hồ của Đạt trong thời gian xây cất Motel, họ mừng nhau như anh em, vì không việc nên phải vào nông trại cầy bừa đất gia công.
Mời đến ăn, chỉ nhờ vợ chồng Đạt-Sharon đỡ đầu con sơ sinh, sau khi chịu lễ dâng con; trách nhiệm cha nuôi là định hướng tương lai cho con trẻ, trong sự ăn học, vì đa số cư dân trong vùng sở học không cao nên chỉ lẩn quẩn nông trại, hết vườn xoài, vườn cà, sang vườn nhãn… của mình quanh năm suốt tháng, như cảnh “gà què ăn quẩn cối xay” không có môi trường thoát ly được.
Còn Đạt lo sợ trong lòng, vì đã tằng tịu với hai nữ con bà Emma, đối họ không phạm tội, tối nay sẽ được bạch hóa: người chị Lisa buôn bán, muốn thông thương, sự giao hảo dẫn đến xác thịt, không sai trái, vì tiết trinh chồng hứa hôn đã “khai phá” rồi. Còn cô em Monica đang bầu, nàng muốn rút chút tư-chất thông minh của Đạt cho tương lai đứa con mà thôi.