– Em xin lỗi anh vì đang cấn thai, nên tránh giao hợp, em nhờ bàn tay “diệu thủ” giúp anh lên mây chốc lát được không?.
Nhìn thái độ, ánh mắt cuồng nhiệt Tùng như hăng hái, sẵn sàng nhập trận không còn e- dè nữa. Julianne kéo zipper, lôi của quý chàng ra.
Thật quý hóa, chim của Tùng trắng nhỏ và thon dài như tên thư sinh mặc áo thụng nơi trường thi, lông lá sum xuê phủ che hai bìu dái chàng. Julianne quan sát kỹ hơn dưới cụm lông rậm ri đen bóng kia, – đá hai hòn bất cân xứng- . Hòn dái to, hòn dái nhỏ thì nàng ô- hô trong lòng, thảo nào “ngựa phi đường trường xa” không tới đích. Chim chợt cưng cứng lại xìu ỉu ngay tức thời. Bàn tay Julianne không thương tiếc tiếp tục vọc, nhè nhẹ rồi tăng lần lên dồn dập. Tùng quá sung sướng la lớn, tiếng ứ hự.. ứ hự.. Anh sướng quá em ơi! Dòng tinh khí đặc quyện đục đục xịt mạnh bắn vào người Julianne, thoảng theo mùi tanh tanh, nồng nồng.
Tùng hiểu Julianne muốn giúp chàng giải tỏa cơn dồn ép suốt đêm. Ai cũng có cặp, riêng nàng và Tùng đơn lẻ, nhập cuộc với nàng không được vì bụng mang bầu.
– Anh cám ơn Julianne nhiều. Em gái của anh thật tuyệt vời. Vậy khi nào em sanh nở, cứng cát có cho anh du dương nữa không?.
Dĩ nhiên, nếu anh còn nhớ đến gia đình em.
Nhưng Julianne suy nghĩ bèn cảm hứng làm hai câu thơ về “gia sản” của Tùng