Nhờ có bảo lãnh các con gia đình như có sức sống hồi sinh thấy rõ, thằng út Đạt hay Dean, Mum cưng nó nhất, không rời nửa bước bà ôm hôn nó hoài như con ruột. Sau khi bà chết, nó cảm nhận như bơ-vơ mới chịu đi làm xa.
-Ông nỗi niềm thêm. Cũng có thể do tinh trùng cha yếu hay Mum con không tiếp nhận bởi ống dẫn trứng bị tắc nghẽn, niêm mạc quá mỏng chất nhờn cản trở sự di động của tinh trùng của cha, kinh nguyệt không đều… nhiều lý do lắm.
-Cám ơn cha chia sẻ nổi niềm riêng tư, vậy cha muốn có con không?
Con cái là sản nghiệp đời đời ai không ham, nhưng “người đàn bà”- bà Tuyết- má chồng Duyên ông dấu không nêu ra-, lại không khả năng sanh sản, thậm chí rất sợ giao hợp, mất cảm hứng, khó đạt khoái cảm. Cha muốn bình thường sinh lý sau khi Mum con mất, ai đâu chia sẻ? Ai đâu giúp mình? nếu đi tìm “của lạ”- cảnh ăn bánh trả tiền – thì sợ mất uy tín cá nhân và thể diện với xã hội, rốt cục lại bị dồn ép?.
Hai người nữ, nhìn nhau như dò ý. Sandra lên tiếng trước, nếu có người nữ nào đó giúp cha,- cho con gọi như Duyên nhen- cha có vui vẻ không?.
Ai vậy hai con?, người đó còn nói rõ “sẵn sàng lấy cha làm chồng” cô ấy rất tư cách, son trẻ, xứng đáng nâng khăn sửa túi cha suốt đời, cha suy nghĩ xem ai?
Cha vui vẻ lắm và còn gì quý hơn có nữ phục vụ gối chăn chánh thức.
Cha đừng nghĩ hai con, tụi con sẽ giúp cha “giải sầu” chốc lát thôi. Ai lại thay ngựa giữa dòng: một bên chồng một bên con đùm đề… bây giờ nếu cha muốn.
Duyên nháy mắt ra hiệu cho Sandra, nàng hơi cuối đầu như ưng thuận.
-Thưa cha, -Trời đã hơi trưa, chúng ta nên rời bước vào nhà trong; con phải điện thư trả lời cho vài khách hàng, xin ngồi ở văn phòng, xong sẽ lên sau. Cha và chị tự nhiên, cả hai tiến lại thang máy lên lầu ba.