– Đừng cho nó lau bằng tay – Hưng phụ họa – quỳ xuống mà liếm cho ông anh để chuộc lỗi, mau.
Hương vội quỳ xuống. Quy luật ở đây là vậy. Khách hàng là thượng đế, theo đúng nghĩa đen trần trụi. Trước khi vào phòng, chị Trinh đã răn đe nó như thế “Ngoan ngoãn, làm đúng theo lời các anh ấy thì một đêm làm đủ đóng tiền học cả năm em à. Còn nếu không …”. Nó không dám nghĩ đến.
Hương rụt rè thè lưỡi liếm nhẹ vào chân Bình. Đôi chân ít ra nắng, hôm nay lại mặc quần short, da trắng bệch và lông xoăn tít. Hương nghe lợm giọng, nhưng cố gắng kìm lại. Nó biết chỉ một cái ọe sai chỗ thì hậu quả sẽ đến với nó. Đám người này chuyện gì cũng có thể làm.
– Mau lên, mày định nằm vạ ở dưới đó à. Bình lớn tiếng.
– Làm tao mất cả tập trung – Dũng vừa càu nhàu vừa lấy chân đá vào người Hương – Con này mới vào nghề à.
Hương cúi đầu im lặng. Nước mắt nó đã chực trào ra. Quê nó năm nay mất mùa, cả vụ thu hoạch hè thu chỉ đủ đóng tiền cho hai em nó đang học cấp ba. Bố đã gọi điện ra bảo “Chị gái lớn rồi thì phải lo cho các em. Mày phải tự xoay sở lấy, con ạ.”. Ba triệu, làm sao kiếm nổi trong vòng vài tuần. Nó đã khóc hết nước mắt cho đến khi gặp Lan, nhỏ bạn cùng lớp.
– Chuyện vặt. Mày đẹp thế thì lo gì. Theo tao đi gặp cô Trinh. Công việc chỉ có rót nước, đưa khăn lạnh, cho mấy thằng dê xồm sờ mó một tí. Nhưng kiếm vài triệu một đêm. Bọn nó cán to, giàu sụ mày ạ.