Nhưng sau đó thì cảnh sát Thái cứu được nàng,và thằng ăn cướp bị bắn chết.Vì trong thời gian chồng nàng ở trên đảo tạm trú khai là có người vợ bị kẹt trên đảo hoang,nên nàng có cơ hội được gặp lại chồng,và sau đo định cư ở Bắc Mỹ.
Những ngày trên đất Mỹ.
Cuộc sống và ngày vẫn đi qua,nhưng niền hứng thú chăn gối trong Khanh không còn nữa.Nàng như lạc vào cõi thiên thai nào khác.Nàng mơ tưởng như có lần gặp lại thằng ăm cướp đâu đây.Chuyện xảy ra như một giấc mộng.Nàng muốn viết lại câu chuyện ” Thằng ăn cướp dể thương và tuyệt dịu”nhưng sẽ không bao giờ….và sẽ không bao giờ…
Trong những lúc đi làm những nghề lao động tại đất Mỹ, Khanh có vài người bạn gái thân và thường tâm sự lẫn nhau kể cho nhau nghe luôn những chuyện thầm kín.
Chị Hạnh nói với Khanh ” Thôi bà!Chuyện của bà thì hay thật…Nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thật…Tại vì khi bà lấy chồng không có tình yêu thì khi ân ái nó nhạt như nước lã là phải thôi!,chứ đâu phải là của thằng chả nhỏ hay to!…To hay nhỏ thì…cũng OK thôi! Bà nhớ thằng ăn cướp kia chẳng qua một thời gian sống với thiên nhiên,gần với hoang dã và bà đã thương nó trước khi nó hiếp bà, thế thôi! quên đi.Nước Mỹ thích thì ở,không thì li dị, có sao!.Như tôi đây…ông chồng mà chưa sờ tới vùng mu là đã ra nước tùm lum…Nhiều khi đang chơi tôi ổng thều thào…Của em đã thiệt…Anh mới để lưỡi vào mà nó đã ra lênh láng…Đàn ông mà bú lồn vợ thì thường thôi,ai chả làm vậy! Bà không thấy thằng chồng bà… bú…!,nói chả…chả không bằng lòng,thì …đi tìm thằng khác,hơi đâu mà lo.Thứ nhứt bà chưa có con cái… Nhưng phải li dị xong thì làm gì thì làm nhen bà…!”