Chị bịt kín cả hai tai, nhưng nằm ì ra chịu trận. Tôi hăng máu nắc chí chát, làm chị cuốn mình hùa theo. Lồn chị ngậm lút cặc tôi, khi tôi quay vòng tròn thì chị đáp ứng liền theo nhịp. Miệng chị thì biểu tui ngưng mà hai giò thì càng lúc càng banh ra cho tôi dọng. Tôi hứng quá, nên loi choi nắc, lại ngậm cắn vú và bóp ào ào nên chị rên sướng làm sao.
Tôi đụ phừng phừng, chị tru chéo rồi nứng lên thì i a đánh nhịp. Tôi nắc chết thôi, đổi qua đổi lại, cùng chủ động, cả hai đều sướng hết cỡ. Đến khi cả đôi bắn tinh trùng và khí nhờn vào nhầy nhụa cả cặc lẫn lồn của nhau thì thở phào ra gục xuống.
Tôi nghe tiếng chị sụt sịt, nên hỏi nhóng : chị giận tui hả. Chị lắc đầu, nước mắt rịn quanh. Chị ấp úng nói : em không giận mà còn cám ơn anh nữa. Anh đã cho em thiên đường, dù hoàn cảnh éo le khiến em gạt gẫm ảnh. Em xin anh tha cho em, đừng quyến rũ em vào sai quấy, một lần đủ rồi, còn để em lo phận làm vợ, làm mẹ.
Tôi vỗ về chị : tui giữ lời, chị yên tâm. Cám ơn chị đã cho tui biết thế nào là tình yêu. Tui sẽ nhớ suốt đời ơn này. Chị khóc òa lên : chèn ơi, tưởng là anh cố quên, nào dè anh còn buộc tui cũng nhớ anh nữa.
Tôi hôn vội lên mặt mũi, má môi và dài theo ngực, vú chị. Tôi ngóc dậy hun xuống bụng, xuống rún và chị hoảng hốt khi thấy tôi muốn hun cả lên chỗ con ngao còn keo đặc khí dâm tình yêu. Chị thiết tha cản tôi : đừng anh, em biết anh yêu em, nhưng chỗ ấy đang dơ, đừng lăn xả vào hổng nên.