– Anh à, em đói, anh đi ăn cùng em nhé. Em biết chỗ này có món phở ngon lắm anh ạ
– Uh được rồi anh đi cùng em, anh cũng đói lắm rồi đây này. Kiếm chỗ gần gần thôi nhé, không là anh không chịu được nữa đâu
– Yên tâm đi anh, cũng gần đây thôi mà chẳng xa lắm đâu, quán này ngon cực luôn đấy. Ăn mãi mà chẳng thấy chán đâu. Mà sao hôm nay anh không đi cùng với chị Lan PHương về à?
– Không hôm nay chị ấy có việc bận lên anh về một mình. Nào sắp đến chưa nào?
– Cũng sắp đến rồi đấy anh ạ, ăn xong thì anh đến chỗ nhà em chơi được không anh, anh em mình cũng phải biết nhà nhau chứ
– Được rồi, ăn xong thì anh đến, ok chưa, tối này cũng buồn. Vợ ở nhà chắc là mong lắm đây
Tôi nói như vậy thì Hoa chỉ cười mà không nói gì vì biết tôi cũng đã có vợ ở nhà rồi. Chúng tôi vào một quán phở mà Hoa đã chỉ. Công nhận là phở ở đây cũng khá là ngon lành. Nhất là giá lại rẻ nữa. Nhìn cái miệng chúp chím của Hoa ăn từng miếng phở trông càng xinh xắn hơn
Thấy tôi cứ nhìn như vậy thì Hoa cũng đỏ mặt lên những cũng khẽ nhỏ nhẹ mà nói với tôi
– Sao anh không ăn đi mà nhìn em khiếp thế. Mặt em có nhọ hay sao à?
– Không phải như vậy nhưng mà thấy em ăn như vậy xinh lắm. Nhất là cái má núm đồng tiền của em đó, nó cứ ngồ ngộ trẻ con làm sao í, nói chung là dễ thương