– Mới mua xe cơ à. Dạo này giàu thật đấy nhỉ, mới trúng quả gì mà đậm thế?
– Đâu có trúng quả gì đâu, đây là xe bà chị cho mượn đấy mà, hôm nay đi học muộn quá lên mượn tạm của bà ấy mà đến trường thôi chứ có tiền đâu mà mua cơ chứ
Tôi nói chuyện xã giao với mấy người bạn đó rồi phóng xe ề nhà. Thật không ngờ chị Lan Phương đã chuẩn bị mọi thứ ở bàn ăn rồi. Công nhận là tay nghề nấu ăn của chị cũng khéo vô cùng. Thấy tôi về thì chị mỉm cười mà nói
– Vào bàn ăn đi em. Mọi thứ chị đã chuẩn bị hết rồi đó
– Nhưng sao hôm nay chị lại làm nhiều món thế hả chị. Là ngày gì mà quan trọng thế?
– Chẳng là ngày gì đâu. Muốn tầm bổ cho em chút thôi. Không được à. Hôm qua làm cho chị như thế chắc là mệt lắm rồi chứ gì
– Làm gì mà mệt lắm đâu hả chị cũng bình thường thôi mà chị. Ở quê thì cũng có nhiều việc còn mệ hơn thế này nữa cơ. Có đáng gì đâu
Tôi khẽ cười rồi vào ăn cùng với chị Lan Phương. Như một người vợ đảm đang chị chiều tôi vô cùng. Khẽ gắp thức ăn cho tôi rồi mỉm cười bảo tôi ăn nhiều lên. Tôi cố gắng ăn nhiều cũng một phần vì đói một phần vì không phụ tấm lòngcủa chị.
Ăn xong xuông thì tôi nghỉ một chút rồi cùng chị Lan Phương đến chỗ làm. Tôi và chị Lan Phương đi cùng nhau như vậy mọi người cũng chú ý nhưng chỉ vài buổi là quen vì chị Lan Phương rất biết giữ ý tứ trong chuyện này.