Tôi nói như vậy thì chị khẽ mỉm cười mà nói lại
– Em khờ quá đi. Hôm qua làm với chị như thế rồi còn nợ cái gì nữa. Đúng là khờ quá đi mất thôi
Nói xong thì chúng tôi vào một cửa hàng, ăn sáng xong thì chị dẫn tôi đến một cửa hàng điện thoại khá là lớn và tôi mua cái D900 để dùng. Xong xuôi thì chị bảo tôi
– Nào đi mua thêm mấy thứ quần áo nữa. Chẳng lẽ em đi như thế này mà cứ mượn của thằng Quân mãi à
– Thì em định khi nào có lương mua mấy bộ gọi là thôi mà. Mà mình diễn như vậy thì chủ yếu mặc đồ diễn còn gì nữa
– Khờ quá đi, mình cũng cần có những bộ đồ mà mình quảng cáo cho chính mình chứ. Chẳng lẽ cứ mặc đồ diễn mãi hay sao
Tôi không nói gì mà đi theo chị vào những cửa hàng nổi tiếng mà chọn đồ. Chẳng mấy chốc thì đã đến trưa. Tôi đi ăn với chị rồi chị đưa tôi về đến nhà trọ. Nhìn thấy tôi thì anh Quân cười mà nói
– Sao hôm qua đi chơi với chị Lan Phương hay không em?
– Cũng bình thường mà anh, nói chung là cũng tạm được. Ổn anh ạ
– Đấy chú đi với anh chị có lợi thôi mà. Sao vui vẻ với bà chị một đêm có sướng không?
– Ớ sao anh biết chứ, chẳng lẽ anh theo dõi em và chị Lan Phương à
– Không cần theo dõi anh cũng biết. Anh còn lạ đếch gì cái mặt bà này nữa. Hồi trước anh cũng như chú cả thôi. Nhưng sau đó khi làm cái nghề này thì anh cũng có nhiều mối khác. Chú cứ yên tâm. Đi với anh nhiều vừa được sướng, vừa được ăn, lại có nhiều tiền nữa. Mấy bà này chán không cần chồng, mà có chồng thì cũng chẳng phục vụ được mong muốn cao độ của bà ấy đâu,