Anh Quân thấy tôi nói như vậy thì cũng mỉm cười mà phi xe đi mất. Tôi cũng chẳng hiểu anh Quân có chuyện gì mà đi vào đêm tối thế này. Nhưng mặc kệ thôi, quan tâm đến người ta nhiều người ta lại bảo mình nhiều chuyện
Tôi đang thong dong trên đường thì có một cái xe ô tô đi chầm chậm bênh cạnh tôi tồi khẽ nói
– Sao mà đi bộ thế này hả em. Anh Quân đâu mà không đưa em đi về vậy?
Tôi quay ra thì ra là chị Lan Phương. Tôi cũng khẽ cười mà nói
– À anh ấy đi có việc quan trọng chị ạ. EM đi bộ về nhà cũng được mà. Đi nhiều cho nó quen đi. Cũng như là mình tập mà
Tôi nói như vậy thì chị Lan Phương cũng cười mà nói
– Thôi tập gì mà tập. Lên xe đi em. Đi với chị cho vui một chút nào. Làm gì mà phải như thế. Với khả năng của em chỉ cần cố một chút là ok lắm rồi, nào lên xe đi. Mà chiều mai đến tập cũng được chứ sao
Tôi khẽ cười rồi cũng mở cửa xe vào với chị. Khẽ gạt cái cần số rồi chị lái chầm chậm cái ô tô của mình. Chị Lan Phương cười mà hỏi tôi
– Em đã có người yêu chưa vậy?
Tôi vốn tính thật thà lên nói luôn
– Em có vợ ở quê rồi, vợ em cũng sắp đẻ rồi chị ạ. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Em đang cố gắng làm thêm mà gửi về cho cô ấy
– Đựơc người chồng như em cô ấy chắc cũng hạnh phúc lắm đấy nhỉ. Chị thì chẳng có ai, đàn ông với chị hầu hết tòan người phụ bạc chị thôi
– Thế chị chưa có chồng à
– Chưa làm gì có ai cơ chứ. Họ tòan đến với chị rồi bỏ rơi chị thôi, Mà thôi đừng nói đến chuyện tình cảm nữa nói đến lại thêm buồn