Tôi đi vào thì nhìn thấy mấy em xinh xắn. Dáng cao đang chăm chú đi đi lại lại theo từng nhịp đếm của một chị. Tôi đóan chị này cũng chỉ ngòai ba mươi tuổi mà thôi. Anh Quân kéo tôi lại gần với một chị đó rồi nói
– Chào bà chị, em có thằng em, dáng hơi bị chuẩn, muốn kiếm việc làm thêm tí, chị xem xét em nó thế nào, nhận em nó vào làm. Em sẽ kèm thêm cho nó
Nói xong thì anh Quân quay ra giới thiệu với tôi
– Đây là chị Lan Phương một người mẫu có tiếng. bây giờ thì không làm nữa mà quay sang làm quản lý
Chị Lan Phương không nói câu nào mà chỉ bỏ cặp kính mắt mèo ra. Nhìn tôi mà nói
– Nói chung là cũng được đấy. Chị không dám hứa trước nhưng học thử một tháng xem thế nào đã nhé
Tôi thấy chị nói như vậy thì mỉm cười mà cảm ơn chị rối rít.
Chị cũng mỉm cười mà bắt tay tôi. Những ngón tay thon dài trắng ngần của một phụ nữ ngòai ba mươi mà tôi nắm cũng làm cho tôi rạo rực hết cả người.
Anh Quân khẽ bảo tôi qua một bên rồi khẽ cười mà nói
– Sao trông bà ấy thế nào., ngon lành chứ hả. Anh mày nhìn mà nhiều lúc cũng không thể nào chịu được đấy. Nhưng nói chung là bà ấy thì cũng tốt với đệ của mình. Sao chú có muốn làm không vậy
– Muốn chứ anh, nhưng em nghĩ là làm sao mà em có thể đủ các thứ đầu tư như quần áo giầy dép mà đi làm cơ chứ
– Chú lại no chuyện không đâu rồi. Anh cho chú mượn được chưa nào. Mà đến khi biểu diễn thì chú mặc đồ của nhà sản xuất chứ đâu phải mặc đồ của mình nữa. Thôi không nói nhiều. Muốn làm thì theo anh nào