Kim thét lên rồi bất tỉnh. Những hình ảnh ma quái từ trước tới giờ trong trí tưởng hằn lên trong đầu óc Kim thực rõ. Bây giờ hình như có tiếng sóng vỗ rì rào đâu đây. Nàng nằm bất động, nhưng đâu óc bắt đầu làm việc. Có hơi thở lành lạnh bên má. Tiếng khò khè nhè nhẹ bên tai. Nàng vẫn nhắm chặt mắt. Bởi vì Kim biết chắc rãng; kẻ đang nằm bên cạnh nàng là ngã thanh niên nọ. Không, phải nói là con ma cà rồng tính hút máu nàng đang nằm đó thì đúng hơn.
– Em tỉnh lại rồi à?
Kim lạnh mình nghe tiếng con ma cà rồng hỏi. Nàng từ từ mở mắt, run run đáp:
– Tại sao anh biết em tỉnh rồi?
– Hơi thở em đã bình thường, đầu óc em bắt đâu làm việc
– Em chưa mở mắt và còn nằm bất động cơ mà.
– Con tim em đỏ ói. Thần kinh em đã căng lên.
– Anh nhìn thấy những thứ đó hay sao?
– Thấy.
– Anh là ai. Từ đâu tới?
– Có nói cũng không hiểu.
– Có gì thần bí à?
– Với anh; Không!
– Có phải anh định hút máu em không?
– Có
– Tại sao em còn sống?
– Chưa hút máu.
– Anh còn ý định hút máu em hay không?
– Chưa
– Chưa là sao?
– Chưa được.
Kim từ từ mở mắt, qua ánh sáng lờ lờ của ánh trăng, nàng nhìn thấy con ma cà rồng nàm sát bên mình như một tình nhân hìên lành. Kim để ý thấy mình đang nằm trên một bãi cát, sát bờ biển. Oùân áo nàng đã mặc gọn gàng. Hàng nút áo trước ngực cũng được cài lại cẩn thận. Nàng từ từ ngồi dậy trong khi con ma cà rồng vẫn nằm yên.
– Đã có cô gái nào gặp anh mà không bi hút máu như em chưa?
– Em là người thứ nhất.
Người thứ nhất không bi hút máu à?
– Không. Người thứ nhất gặp.
– Anh tới đây bao lâu rồi?
– Vừa tới.
Kim hỏi lại câu hỏi lúc nãy nàng vừa hỏi: .
– Anh tử đâu tới?
– Thật xa và thực gần.
– Nghĩa là làm sao em không hiểu?
– Không.
– Không là làm sao?
– Là không.