Đã mấy ìân Mỹ Kim thử đọc câu chú Bùa Yêu thổi vào mình con ma cà rồng, với hy vọng làm cho y hoảng sợ mà chạy trốn như tối qua ở căn nhà bên kia cầu Golden Gate. Nhưng không hiểu sao không còn hiệu nghiệm nữa. Kỳ lạ hơn nữa, chính con ma cà rồng này cũng không biết nàng đọc chú thổi vào mình y.
Lang thang trên bãi cát một hồi, Mỹ Kim thấy mỏi chân quá. Nàng mới nói:
– Em muốn ngồi nghỉ chân một lát, mỏi quá rồi.
– Ừ.
Cả hai ngồi xuống bãi cát, hướng mặt ra biển. Thủy trìêu đang lên thực cao. Con nước có lẽ cũng vừa dừng lại. Sóng biển lăn tăn phản chiếu ánh trăng như một giải bạch kim bát ngát tới tận chân trời.
– Anh tên gì?
– Tên?
– Tên nghĩa là dang từ riêng cha mẹ đặt cho anh để mọi người gọi đó.
– Cha mẹ.
– Không phải cha mẹ. Mà là cái tên cha mẹ đặt cho anh. Thí dụ em tên là Mỹ Kim. Thằng cha chủ tiệm rạp hát tên là Johnson. Anh hiểu không?
– Hiểu.
– Vậy tên anh là gì?
– Tên?
– Thôi được rồi. Em cứ gọi anh là Ma Yêu đi. Bởi vì hôm trước ở trong sở cảnh sát, em kêu lên:l! Ma Yêu… Ma Yêu.” thì anh xuất hiện. Vậy bây giờ em cứ gọi anh là
Ma Yêu được không?
– Được
– Vậy anh Ma Yêu cho em hỏi một đìêu nhé.
– Ừ
– Có phải hôm trước anh nói theo em vì em có chiếc Bùa Yêu trên mình phải không?
– Phải.
– Tại sao?
– Hết rồi.
– Hết rồi là làm sao?
– Hết bùa.
– Nếu em đã hết Bùa Yêu thì anh còn theo em làm gì nữa?
– Còn.
– Còn cái gì nữa?
– Tình yêu.
Tình yêu?
– Phải.
– Anh muốn nói là anh yêu em?
– Phải.
– Tại sao?
– Yêu.
– Để làm gì vậy?
– Yêu.
Tự nhiên Mỹ Kim phát cáu lên vì cái lối nói chuyện cộc lốc nửa khờ khạo, nửa mất dậy như vậy. Nàng thét lên:
– Anh làm em tức chết đi mất thôi. Bây giờ anh muốn cái gì?
– Yêu.
Mỹ Kim chồm dậy, tụt quần, dạng chân thực rộng, dí sát vào mặt con ma cà rồng và thét lên:
– Có phải anh muốn cái này không?
Con ma cà rồng lắc đâu. Thân thể vẫn bất động.
– Không?
– Vậy anh muốn cái gì chứ?
– Không biết.
– Không biết mà yêu cái gì?
– Mặc quần vào.
– Tại sao phải mặc quần vào cơ chứ? Anh muốn yêu mà!
– Cảnh sát.