Bỏ ống điện thoại xuống, Mỹ Kim không ngờ mình ngủ một giấc suốt cả một ngày như thế. Nàng uể oải chui vô phòng tắm. Những tia nước làm nàng tỉnh táo hơn một chút. Có tiếng chuông ngoài cổng. Mỹ Kim biết Johnson đã tới nàng đi ra mở cửa. Johnson lọt vô trong nhà như một cơn lốc. Hai tay anh chàng chủ rạp hát Con Heo Vàng giơ lên trời than:
– Lạy Chúa tôi…. giờ này mà em còn trân truồng như vậy sao!!!
Mỹ Kim cười khúc khích, nói:
– Thì có giờ nào anh cho em mặc quần áo đâu.
Johnson biết tánh cù nhầy của Mỹ Kim, chàng ôm lấy nàng xoay một vòng cho nàng hướng về phía tủ quần áo, nói:
– Thôi mà… em làm ơn mặc quần áo vô đi. Tới giờ trình diễn rồi.
Cái nôn nóng của Johnson làm Mỹ Kim thích thú. Nàng vẫn có cái khoái làm cho lão chủ rạp hát này lên ruột. Vậy mà y vẫn luôn luôn chịu đựng và đối xử với nàng ngọt ngào hơn bất cứ cô vũ nữ nào trong rạp hát.
Khi Johnson đưa Kim tới rạp cũng là đúng lúc màn trình diễn của nàng phải bắt đâu. Anh chàng quản lý nhăn nhó chạy như gà mắc đẻ. Thấy Kim lìên chắp ngay hai tay lại xá nàng mấy cái, nói:
– Anh lậy em Mỹ Kim ơi, mau mau lên đi. Nếu không khán giả dám đốt rạp hát lắm chứ không phải nói chơi đâu.
Mỹ Kimvẫn cười khúc khích. Nhưng nàng cốt hay quần áo để trình diễn thực nhanh. Johnson và ngã quản lý đứng bên cạnh phụ cài những nút áo cho nàng.
– À anh cũng quên nói với em. Tối nay có một kép mới sẽ biểu diễn với em phần hai của chương trình.
– Y ra sao mà em không được biết trước?
– Em ngủ vùi cả ngày mà làm sao biết cái gì được.
Nhưng anh đã cho y diễn thửvới mấy cô khác rồi, coi cũng khá lắm.
– Những động tác có giống như hôm qua không?
– Đại khái là như thế. Nhưng y biểu diễn có hồn hơn nhiều. Hơn nữa, y còn đeo một cái mặt nạ con ác quỉ coi ngầu lắm.