Trời gần về sáng Jim mới đưa nàng về nhà. Mỹ Kim mệt nhoài. Mặc dù nàng đã từ chối sau bữn ăn theo Jim về nhà chàng, nhưng thân thể nàng cũng đã dã dượi dưới bàn tay hộ pháp của anh chàng luật sư trẻ tuổi này trong lòng chiếc xe hơi thể thao nhỏ nhắn đó. Vế tới nhà, nàng lao vào phòng tắm để những hạt nước gột đi phần nào cái háo hức của da thịt còn đọng lại trên thân thể. Sau đó, Mỹ Kim để nguyên những hạt nước còn bám trên thân mình, nhẩy lên giường, và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay…..
Hình như có chuông điện thoại reo liên hồi. Mỹ Kim bẩt buộc phải nhấc ống nghe lên.
– Alô…
– Alô… Mỹ Kim hả?
– Dạ em đây.
– Em sắp tới rạp hát trình diễn chưa?
– ủa… mấy giờ rồi hả anh?
– Khán giả đã vô đầy rạp rồi. Em chưa thức dậy hay sao?
– Thì em đang nói chuyện với anh đây mà.
Giọng Johnson thật khẩn khoản đâu đây điện thoại bên kia.
– Thôi mà, tới rạp hát ngay đi em.
Mỹ Kim cười khúc khích. ‘
– Anh tới đón em nhé.
– Được rồi được rồi Anh tới lĩen bây giờ.
– Cám ơn anh. Em không có gấp đâu, cứ thủng thẳng cũng được mà.
Giọng Johnson như nhẩy ngược lên ở đầu giây bên kia.
– Đừng có đùa nữa nhe Mỹ Kim, sắp tới màn trình diễn của em rồi đó.
– Biết rồi mà. Bye bye anh…..