Ma Yêu đem Mỹ Kim vào phòng thay quần áo. Nơi đây vắng tanh không một bóng người. Mỹ Kim hơi ngạc nhiên hỏi:
– Ma Yêu ơi, tại sao hôm nay khôngcòn ai trong phòng này nữa?
Ma yêu cũng ngơ ngác trả lời:
– Anh cũng không biết tại sao như vậy.
– Hình như đào kép đồ rồn hết ra sân khấu rồi thì phải.
Ma Yêu vục mặt lên bộ ngực của người yêu, thì thầm:
– Nếu vậy, màn trình diễn sắp tới thật là vĩ đại. Chưa bao giờ xẩy ra trong rạp hát này phải không em?
– Đúng vậy. Hèn gì màn biểu diễn của chúng mình trở thành phụ. Không còn là trọng tâm của chương trình ngày hôm nay nữa.
– Em có biết họ trình diễn cái gì không?
– Em không nghe ai nói gì cả.
– Nếu vậy, có lẽ chúng mình phải ra ngoài coi mới được Anh có linh tính báo cho biết có nhĩeu chuyện lạ sắp xẩy ra rồi.
– Dạ, chúng mình mậc qùân áo vô rồi xuống hàng ghế khán giả coi nhé.
– Được chứ, như vậy đễ quan sát toàn diện màn biểu diễn hơn.
Bên ngoài hàng ghế khán giả tối om. Trên sân khấu ánh sáng cũng chỉ mờ ảo. Tiếng trốngbập bùng đơn thuần như tiếng nhạc rừng rú Phi Châu. Những bóng đen chùn kín từ đâu tới chân bằng những chiếc áo thụng dài lê thê, rập rình, lắc lư, di chuyển trên sân khấu theo tiếng nhạc lạnh người.
Mỹ Kim thì thầm bên tai Ma Yêu.
– Một màn biểu diễn thật mới lạ, em chưa từng nghe nói từ trước tới nay.
Ma Yêu vòng tay ôm ngang người Mỹ Kim.
– Anh vẫn có linh cảm một chuyện không bình thường sắp xẩy ra.
Mỹ Kim cười nho nhỏ.
– Có phải anh lo lắng vì Jacklin đã thành ma hay không?
– Có thể mấu chốt từ đó.
– Nhưng đây là một bài toán thử nghiệm của anh mà Ma Yêu luồn hẳn tay vô trong mình Mỹ Kim, xoa nhè nhẹ trên bộ ngực còn nóng hôi hổi của nàng.
– Một bài toán thử nghiện thật nguy hiểm.
Mỹ Kim hơi ưỡn người lên vì bàn tay của Ma Yêu đang mân mê trên chữ Bùa Yêu xâm trên ngực nàng.
– Nhưng anh có dư khả năng để hoá giả mà phải không?
Ma Yêu lắc đâu.
– Ngược lại.
– Là thế nào?
– Nếu có biến động. Những diễn viên trên sân khấu kia đã trở thành ma rồi thì anh bất lực?
– Theo em hiểu thì họ là người của anh mà.
– Nhưng với một số đông như vậy, đã đủ lấn áp anh rồi
– Có nghiêm trọng thực sự nhưvậy không?
– Hy vọng là không. Nếu họ không phạp vào quy luật của ma giới.
– Nếu sự việc xẩy ra thì sao?
– Càn khôn sẽ đảo lộn. Nguy hiểm không sao lường được.
Mỹ Kim vòng tay ôm lấy Ma Yêu, xiết chặt vô thân thể nàng, thì thầm.
– Dù cho trời đất đổi thay. Em vẫn yêu anh.
Ma Yêu kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực Mỹ Kim. Hôn lên vùng da thịt trên ngực nàng, nơi có xâu chứ bùa.
– Em có biết, linh hồn anh đã nàm nơi đây từ lâu hay không?
Mỹ Kim cảm thấy toàn thân rung động. Bờ môi của Ma Yêu làn đâu tiên rà trên vùng ngực có xâm chữ bùa. Nàng mê mẩn nói:
– Trái tim em cũng đã gửi trọn cho anh mang về ma giới rồi phải khòng?
– Phải.. phải rồi. Dù sống chết, anh cũng bảo vệ cho cuộc sống ngàn đời của em.
Nhưng anh không thể đưa em vào ma giới được.
– Đó là đinh luật của Bùa Yêu.
– Như thế nào?
– Bởi vì nếu em bước chân vào ma giới thì không còn tình yêu trung thực nữa. Mà chỉ còn lại sự nô lệ.
– Cũng vì thế mà anh không hút máu em phải không?
Dù có muốn cũng không được! Tuy nhiên…
– Làm sao?
– Bài toán trắc nghiệm của anh đang rập rình trên sân khấu kia. Có thể thoát khỏi những đinh luật mà anh không bao giờ muốn đạp đồ?
– Em vẫn chưa hiểu.
– Đám ma đó có thể hút máu em mà anh bất lực không đủ sức can thiệp.
– Như vậy em sẽ đi vào ma giới không phải tốt hay sao?
– Làm sao tốt được khi không còn tình yêu trung thực. Chúng ta sẽ mất tất cả. Em hãy nhìn lên sân khấu kìa.
Mỹ Kim gối ốâu trên vai Ma Yêu nhìn lên sâm khấu. Nàng nhìn thấy rõ từng bắp thịt nhịp nhàng di chuyển chúng ta cùng nắm tay đưa lên. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Cùng hăng hái hưởng ứng lời kêu gọi của chúng tôi. Kính thưu quí vi, Mỹ Kim sẽ một rân nữa được đem lên sân khấu, để nàng ra mất quí vị Không phải với một sự trình diễn đơn độc của chính nàng. Mà giờ đây, chúng ta cùng nắm tay nhau. Một cánh tayđưa lên, và hàng ngàn cánh tay đưa lên. Chúng ta quyết đem thân thể người diễn viên này vào lich sử của văn học nghệ thuật.