Nàng thở trút ra như vừa vứt được cái cùm trên lưng. Nàng lao chao, tôi phải đỡ lại và dìu nàng tới nệm nằm nghỉ. Nàng đi lết bết như người vừa đẻ con xong. Tôi dịu dàng ghé tai nàng nói nựng: anh cám ơn em. Nàng gật gật đầu cảm động.
Tối mịt anh bạn mới về. Vợ tôi mượn cớ nhà có việc nên xuống xin đón tôi về giải quyết. Bạn tôi không có ý cản, song nói để sáng hãy đi, nhưng vợ tôi kiếu vì còn kịp chuyến xe khuya.
Thế là tôi bị kéo tuồn tuột theo. Anh bạn dùng cái xe kêu ồm ồm như hủ lô đưa vợ chồng tôi ra bến Greyhound, mua tặng cặp vé, giúi vào tay tôi ít tiền và chúng tôi chia tay.
Ngày ra thật đột ngột thì ngày về càng không tính được trước bao nhiêu. Tôi đành làm người vô tâm, bỏ đi chẳng kịp từ giã ai hết.
Xe chạy rồi, vợ tôi chóng vào giấc ngủ lại. Còn tôi cứ thao thức với sự dằn vặt trong lòng. Vậy mà khi bà xã nũng nịu bíu lấy tay tôi ngả dựa vào nằm ngủ, trái vú của nàng cạ quẹt vào khuỷu tay, thổi bay đi mọi eo xèo phiền toái, thì tôi cũng vội xoay nghiêng để ủ vợ trong tay.
Hai chúng tôi cứ dìu nhau trong mộng mặc cho xe muốn đi, muốn ghé đâu cũng được. Vì chúng tôi biết chắc là phải ít ra đến sáng hẳn mới tới nhà.
Chia tay sự cưu mang từ anh bạn một cách đột ngột, tôi trở về lại với gia đình. Ơn anh bạn tuy còn đầy ăm ắp trong tâm, nhưng không khiến tôi phải nặng lòng suy nghĩ vì tôi tin rằng còn sống ở trên đời ngày nào thì hẳn sẽ có phen tôi còn cơ hội đền đáp lại anh sau.